Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 283: Mua hàng theo nhóm, chó còn không làm (1)

Trong ba tháng ngắn ngủi, mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức vị học tỷ mạnh mẽ đã nói một thì không ai được nói hai này cũng phải xấu hổ.
Ả nhìn Giang Cần đi tới, nghĩ hắn sẽ chào hỏi mình, chào học tỷ gì gì đó, nhưng ả lại không biết nên ứng phó thế nào.
Quả nhiên giây tiếp theo, Giang Cần đã mở miệng.
- Gặp được hiệu trưởng Trương ở đây, em vinh dự đến mức sắp khóc luôn rồi.
Trương Bách Thanh đã làm việc ở Văn phòng Nhà trường nhiều năm, gặp qua đủ thể loại sinh viên, tuy không thể liếc một cái là nhìn rõ bản chất của một người nhưng cũng xem như là biết cách nhìn người.
Thấy Giang Cần sải bước đi tới và nhiệt tình muốn bắt tay thì Trương Bách Thanh cũng lễ phép đáp lại, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ thầm.
Thằng nhóc này e là không có ý tốt rồi, nếu không thì tại sao cậu ta đang cười còn mí mắt mình lại giật?
- Bóng đèn ở phòng 208 sửa xong chưa?
- Nó đã được sửa lại cùng ngày rồi ạ, cảm ơn hiệu trưởng đã quan tâm.
Giang Cần ngồi xuống ghế, đồng thời cũng bỏ tay Phùng Nam Thư ra khỏi túi áo.
Đúng là hắn có chuyện muốn nhờ vả, nhưng chắc chắn việc đó không được tính là chuyện xấu, cố ý thể hiện khoa trương một chút là để Trương Bách Thanh nhìn ra hắn có chuyện muốn nhờ, để ông chuẩn bị tinh thần trước thôi.
Bàn bạc với hiệu trưởng khác với bàn bạc làm ăn với người bên ngoài, vì giữa hai bên không có mối ràng buộc về lợi ích nên không thể đột ngột quá được.
Nói thẳng ra, Trương Bách Thanh giúp hắn không có lợi ích gì mà không giúp thì cũng chẳng tổn thất gì cả.
Vậy nên chuyện giúp hay không giúp hoàn toàn dựa vào tâm trạng của ông ấy, với tình huống này thì thái độ và thành ý mới là yếu tố quan trọng nhất.
Lúc trước cái hố dìu dắt 208 khởi nghiệp là do chính ông tự tìm tới cửa, nhưng bây giờ thế cục xoay vần rồi, nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Giang Cần không vội mở lời, ngồi xuống ghế đánh giá đám người bận rộn xung quanh.
Hàng đầu tiên là giám khảo và các lãnh đạo trong trường, những người có thể ngồi ngay sau lãnh đạo chắc chắn không đơn giản, ít nhất cũng phải là chủ tịch hội sinh viên.
Những người này có người đến từ khuôn viên phía đông, có người đến từ khuôn viên chính, có người quen và cũng có người không quen, song bọn họ đều đang chào hỏi lẫn nhau.
- Xin chào, tôi là phó chủ tịch Học viện Văn học, đặc biệt tới để cổ vũ thí sinh của học viện chúng tôi.
- À, còn tôi là phó chủ tịch Quảng giáo.
- Còn anh thì sao?
- Tôi là chủ tịch Câu lạc bộ Diễn thuyết, đồng thời là Phó Ban trưởng Ban Kiểm tra kỷ luật của Ủy ban kỷ luật tự giác, bên phản biện là bạn thân tôi.
Bọn họ rủ rỉ khoe khoang một hồi rồi tò mò nhìn Giang Cần ngồi ngay chính giữa.
Ánh sáng trong hội trường khá tối, vì muốn tạo ra bầu không khí u ám, cho nên dù Giang Cần đã từng lên báo nhưng những người ở đây chẳng ai nhận ra hắn cả, nhưng có thể ngồi ngay sau Trương Bách Thanh thì chắc chắn hắn cũng phải có thân phận đặc biệt nào đó.
- Tôi là phó chủ tịch Khoa Kỹ sư phần mềm, Khuông Thụy, bạn học này trông hơi lạ ha.
- Chào lão Khuông, tôi là ngôi sao học tập đầu tiên trong lịch sử Lâm Đại, Giang Cần.
Giang Cần nói xong thì nhủ thầm may mà ông đây lừa được một giải về chứ không đúng là chẳng có danh hiệu vang dội gì để khoe khoang rồi, nếu nhứ thế không phải sẽ kém hơn bọn họ một đầu sao?
Khuông Thụy mờ mịt, rốt cuộc ngôi sao học tập là thứ gì, sao nghe hài hước thế.
- Vậy còn vị bên cạnh cậu là?
- Bà chủ, Phùng Nam Thư.
Phùng Nam Thư nói ra danh hiệu bản thân thích nhất, ngữ điệu vô cùng lạnh lùng.
Cô vẫn chưa thể thích ứng được hoàn cảnh nhiều người như bây giờ, khá là hoảng hốt, nhưng rất nhanh, Giang Cần đã nắm chặt tay cô hơn một chút, không hiểu sao từ thời khắc đó cô lại thấy an tâm hơn.
Sau đó, người tới xem thi biện luận cũng đã gần đủ, trong hội trường trở nên yên tĩnh lại, Giang Cần cảm thấy đã tới lúc rồi, thế là tìm cơ hội nói chuyện với Trương Bách Thanh.
- Hiệu trưởng Trương xem kìa, cái biểu ngữ kia đỏ thật đó.
Giang Cần chỉ chỉ trên đầu.
Trương Bách Thanh nhìn thoáng qua đã biết là biểu ngữ do diễn đàn Zhihu tài trợ, thầm nghĩ đây là muốn được khen ngợi, cứ lộ liễu như vậy?
Nhưng ông còn chưa kịp nói gì thì giọng của Giang Cần lại vang lên từ phía sau.
- Lúc em đi tìm nhân viên trường để sửa bóng đèn, thì có nghe bác đấy bảo bác ấy còn đảm nhận cả việc bảo trì hệ thống điện ở đường đi bộ nữa, trường chúng ta không giới hạn nhân viên tìm việc từ bên ngoài sao?
- Trừ giáo viên ra thì Lâm Đại không quá khắt khe với nghề nghiệp của từng người, nhưng mà em hỏi cái này để làm gì?
- Chả là thế này, gần đây em mới bắt đầu một dự án mới, muốn mời dì quản lý ký túc xá làm thêm cho bên em.
Giang Cần ăn ngay nói thật, cũng không quanh co lòng vòng quá nhiều, đánh thẳng vào thái độ chân thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận