Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 392: Không cho cậu cơ hội gọi ca ca !

- Vừa về mà không ngủ nướng à?
- Không ngủ, một ngày bắt đầu từ sáng sớm.
- Con đi đâu mà không ăn sáng?
- Đến thư viện Tế Châu.
Nhìn bước chân vội vã ra khỏi nhà của Giang Cần, hai vợ chồng nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhau.
Ngày nghỉ đầu tiên, bảy giờ rưỡi sáng, cơm cũng không ăn, đi thư viện?
Viên Hữu Cầm có chút thấp thỏm:
- Lão Giang, bình thường chúng ta vừa gọi điện thoại là đã ra lệnh cho nó học tập, có phải ép nó quá tàn nhẫn rồi không?
- Nếu không thì sao, em cho rằng giải thưởng đại học dễ lấy như vậy sao? Hơn nữa còn có một cái cúp! - Giang Chính Hoành chỉ chiếc cúp đang nằm trong phòng khách.
- Không được, tối nay về phải khuyên nhủ, đừng học nhiều như vậy, làm mẹ nhìn mà sợ.
- Em không cần lo lắng nhiều vậy đâu, phỏng chừng là vừa trở về cho nên không điều chỉnh được thời gian làm việc và nghỉ ngơi, quan sát thêm hai ngày rồi lại nói.
Giang Cần căn bản không biết ba mẹ đã bổ não mình thành cái dạng gì, hắn nhanh như chớp ra khỏi cửa tiểu khu, đi về phía thư viện.
Dù sao cũng là sáng sớm mùa đông, trên đường cái thành phố Tế Châu rất ít người, bầu trời còn có bị bao phủ bởi một tầng sương trắng tinh tế, lan tràn khắp nơi.
Phùng Nam Thư mặc một cái áo lông màu trắng, đứng trước thư viện chưa mở cửa, ngóng trông về phương hướng hắn đi tới, cho đến khi hắn xuất hiện từ trong làn sương trắng mờ mịt, lúc này cô mới đát đát chạy ra ven đường chờ, biểu tình vốn cao lãnh cũng biến thành ngây ngốc đáng yêu.
- Giang Cần, nắm.
Giang Cần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, cảm thấy hơi lạnh, lại ủ trong tay thở ra hai hơi, sau đó nhét vào túi ấm một lúc:
- Cậu nghĩ mình sẽ từ chối đúng không? Ha ha, nếu như mình nói không nắm, chắc chắn cậu sẽ gọi ca ca, mình thừa sức nhìn thấu cậu.
Tiểu phú bà ngẩng mặt ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy gấu chó đẹp trai hôm nay thật thông minh, nhưng lại có chút ngốc.
- Cậu nhìn mình sao lại chảy cả nước miếng vậy? - Giang Cần nheo mắt lại.
- Giang Cần, mình đói rồi, dẫn mình đi ăn sáng đi. - Phùng Nam Thư móc hai cái trong túi áo hắn.
Giang Cần xoa xoa bụng mình, cũng cảm thấy trống rỗng:
- Mình cũng đói bụng, dẫn cậu đi uống canh dê đi.
- Được.
Hai người nắm tay nhau, đi dọc theo đường phố tràn ngập sương trắng không có một bóng người, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ nắm tay nhau đi trên đường ở Tế Châu.
Lúc đi qua cổng trường trung học Thành Nam, không biết tại sao, trong lòng Giang Cần bỗng nhiên có chút rung động.
Ngươi đứng ngoài cổng trường trung học, nơi mà ngươi từng học 3 năm, đồng thời nắm tay thiếu nữ thiên tiên xinh đẹp nhất thời trung học...
Đậu má, cảm giác này dường như còn sảng khoái hơn so với cảm giác hố người khác.
Nếu nói chi tiết, mức độ sảng khoái này ít nhất có thể xếp hạng thứ hai trong nhân sinh.
Giang Cần bỗng nhiên buông tay ra, làm bộ không nắm nữa, lại chọc cho tiểu phú bà lầm bầm nhét tay qua.
Nhìn xem, mức độ sảng khoái này có thể xếp hạng thứ nhất trong nhân sinh.
Khoảng mười phút sau, Giang Cần dẫn tiểu phú bà đi tới đường Hòa Bình, nơi này có một quán canh dê mà hắn thử đầu tư trong kỳ nghỉ hè.
- Chú, đã lâu không gặp.
- Còn, thím… chào thím.
Hôm nay Dương Thụ An cũng vừa mới nghỉ về nhà, cho nên sáng sớm đã bị lão cha kéo theo giúp đỡ, bởi vì vào buổi sáng mùa đông, quán canh dê thường rất bận rộn. Hơn nữa từ khi mở chi nhánh thứ tư, nhân thủ có chút không đủ, cho nên y đã bị bắt tráng đinh.
Nhưng y nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, đơn hàng đầu tiên của y vào sáng nay sẽ là Giang Cần, người nhưng giống như ma quỷ, đã từng là bạn học cấp ba, bây giờ là anh em kết nghĩa của cha.
Nhưng nói thật, lúc Dương Thụ An gọi Giang Cần một tiếng chú đã không còn chướng ngại tâm lý quá lớn nữa.
Tại sao?
Bởi vì Giang Cần đầu tư hơn 100 ngàn cho nhà y, tiền hoa hồng mỗi quý đều không cần, toàn bộ đều cầm đi ủng hộ cha của y mở chi nhánh khắp nơi. Bởi vì điều này, cuộc sống nhà bọn họ phát triển không ngừng, sinh hoạt ở đại học của y cũng vô cùng thoải mái.
Nghe nói tên Quách Tử Hàng kia thậm chí còn liếm mặt gọi một tiếng nghĩa phụ, vậy thì tại sao mình không thể gọi một tiếng chú!
Nhưng mà…
Bây giờ y phải gọi Phùng Nam Thư là thím, thật con mẹ nó muốn tự tử.
Đây chính là giấc mộng không thể với tới của tất cả nam sinh trung học Thành Nam, cũng là một vệt trắng tinh không thể quên trong tuổi thanh xuân của vô số người, kết quả hiện tại trở thành thím của y, quá ngoài sức tưởng tượng, con mẹ nó tìm ai nói lý lẽ đây?
- Thụ An à, nghỉ về rồi à? Kiểm tra cuối kỳ thế nào?
Giang Cần tỏ thái độ hiền lành của trưởng bối, thầm nghĩ rốt cục đến phiên lão tử hỏi người khác những lời này, thật sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận