Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 130: Sinh hoạt đầu khóa

Sau khi mua đứt tiệm trà sữa, Giang Cần đưa Phùng Nam Thư đến giảng đường, sau đó mỗi người một ngả ở hành lang.
Phùng Nam Thư lộc cộc chạy đến phòng học của lớp bốn, còn Giang Cần thì đến phòng học lớp ba. Vừa bước vào lớp thì thấy Tào Quảng Vũ và Chu Siêu thích thú cười đến mặt toàn nếp nhăn.
Giang Cần bước tới, ngồi xuống bên cạnh Nhâm Tự Cường hỏi:
- Có chuyện gì mà vui thế, kể tôi nghe được không?
Lão Tào và lão Chu mặt vội biến sắc:
- Không… không có chuyện gì cả, chỉ là yêu học hành, vừa vào lớp là thấy thích thôi.
Nhâm Tự Cường không nhịn được nữa, phỉ nhổ hai tên này một câu:
- Lão Giang, cậu đừng nghe mấy lời giả trân của chúng nó, tôi kể cậu nghe, hôm nay lớp mình có hai bạn mới đến, một nam một nữ, bạn nữ cực kỳ xinh luôn, xinh lắm xinh như Hồng Nhan ý.
Tào Quảng Vũ thấy vậy không giấu được nữa, lập tức nhìn Giang Cần:
- Lão Giang, cậu làm người đi, đừng có sưu tầm tem nữa, bạn này để lại cho anh em đi, xin cậu đấy.
- Cút, mé tôi sưu tầm tem bao giờ?
- Cậu không sưu tầm tem, những con tem nào cũng dính vào mấy hết ấy!
Giang Cần không thèm nhìn bọn này nữa, đã bảo là yêu đương chó cũng không thèm, sao người nào cũng nghĩ tôi là tra nam hết vậy, Thúy Kiều còn chẳng oan bằng tôi.
Nhưng mà sau kỳ quân sự mới nhập học.
Có thể làm như vậy à?
Sinh hoạt đầu khóa là môn học mà tất cả những tân sinh viên của Lâm Đại bắt buộc phải học, giảng viên đều là những thầy cô trưởng ban phòng đào tạo, chưa nói đến nhàm chán thôi rồi, có thể nói là chẳng có ý nghĩa gì hết.
Nhâm Tự Cường rảnh đến khó chịu, thế là bắt đầu viết thư cho Phan Tú, nhờ Giang Cần đưa giúp.
- Cậu không có tay à?
Đến lần thứ tư Giang Cần cuối cùng không chịu nổi nữa.
Nhâm Tự Cường thấp giọng nói:
- Tôi gửi tin nhắn QQ nhưng cô ấy không xem.
- Nói điêu vừa, không phải cô ta đang lén chơi điện thoại à.
Giang Cần vừa chỉ, từ góc này có thể nhìn thấy rõ ràng tay của Phan Tú đang sử dụng điện thoại trong hộc bàn, ngón tay gõ phím rất gian.
Nhâm Tự Cường cười méo miệng:
- Cô ấy chơi điện thoại nhưng đâu có nghĩa là đang nhắn QQ chứ, nếu không vì sao cô ấy không trả lời tôi? Vẫn là ném giấy tiện hơn, cô ấy không nhìn tôi nhưng vẫn đọc được.
- Mé, cậu não chó vừa thôi, không thấy cô ta gõ đến sắp lủng bàn phím rồi à, còn không phải đang chat QQ hả? lão Chu, cậu đổi chỗ cho tôi phát, mé nó tôi tởn chết rồi.
Giang Cần nhân lúc thầy trưởng ban phòng đào tạo viết bảng, lặng lẽ chuyển sang chỗ Chu Siêu.
Lão Chu không nuông chiều Nhâm Tự Cường, thư đến tay thì y phải đọc trước, sau đó mới ù ù cạc cạc ném cho Phan Tú.
Lặp đi lặp lại hai ba lần, Nhâm Tự Cường cảm thấy hơi khó chịu, với lại Phan Tú không thèm trả lời thư của y, thế là bỏ cuộc, nằm vật lên trên bàn bắt đầu giả ngủ.
Kết quả một lúc sau, Tào Quảng Vũ cũng bắt đầu trò chuyền thư, vẫn là nhờ Giang Cần đưa hộ.
Giang Cần phục rồi:
- Cậu lại muốn chuyển cho ai?
- Giản Thuần.
- Ai?
Tào Quảng Vũ miễn cưỡng chỉ cho hắn:
- Là bạn nữ mới đến, tôi muốn hỏi id QQ của bạn ấy.
Giang Cần nhìn theo hướng y chỉ, nhìn thấy cô gái mặt trái xoan tóc rẽ ngôi dài, nhìn dáng dấp không tệ, ăn mặt khá sành điệu, tóc nhuộm màu nâu trà.
- Cậu thêm cô ấy từ nhóm không được à?
- Cô ấy mới tới còn gì? Còn chưa vào nhóm, tôi phải tiên hạ thủ vi cường, tránh cho bị Chu Siêu hẫng tay trên.
Giang Cần mặt bất lực, chỉ đành ném thư sang, đừng nói chứ, ném quá chuẩn, nhưng người ta chỉ nhìn qua rồi ném vào trong bàn, đầu cũng chẳng buồn quay lại.
Tảo Quảng Vũ cảm thấy tổn thương, cũng bắt đầu giả ngủ.
Giang Cần thấy vậy, trong lòng nghĩ thôi mình cũng ngủ nốt, môn này vô nghĩa quá, đừng nói là môn bắt buộc, ngay cả môn tự chọn cũng không tính là gì, cùng lắm chỉ tính là lời mở đầu của cuốn tiểu thuyết, đọc hay không đọc cũng chẳng ảnh hưởng đến nội dung.
- Giang Cần ngủ rồi, đẹp trai quá. – Tống Tình Tình mặt đầy ao ước cảm thán.
Tưởng Điềm trong lòng có chút khó chịu, rõ ràng cô mới là người đầu tiên phát hiện những điểm tốt của Giang Cần:
- Không phải cậu ghét Giang Cần sao? Sao bây giờ ngày nào cũng nhìn chằm chằm người ta thế?
- Quỷ mới ghét cậu ấy, tôi thích cậu ấy chết đi được!
- Trong giờ học ném thư cho bạn nữ cùng lớp, tùy tiện boy, hừ.
Giản Thuần mới đến không nhị được lầm bẩm một câu.
Tống Tình Tình hơi sững sờ, lập tức nhìn cô:
- Sao mình cảm thấy mình như nhìn thấy tấm gương phản chiếu vậy nè?
Chớp mắt, đã đến bốn giờ chiều.
Đại học và cao trung khác nhau ở chỗ giáo viên rất hiếm khi dạy quá giờ. chỉ cần tiếng chuông hết giờ vang lên, bất kể là giảng hay chưa giảng xong đều tan học. nhưng lần này Giang Cần hơi đen, cô chủ nhiệm họ Vương này cứ lải nhải mãi, này là do bình thường cô chỉ làm bên công tác quản lí của nhà trường, không hay dạy thay, cho nên giảng bài có hơi lằng nhằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận