Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 500: Mắt mờ rồi?

Trương Bách Thanh biết hắn muốn làm tuyên truyền:
- Được, vậy cứ quyết định như vậy đi.
- Vậy em đi trước, Bằng ca không cho nói chuyện, trong khi em lại là người nói nhiều, thật sự là nghẹn chết đi được.
Đàm Thế Bằng chỉ biết im lặng.
Khi làm việc cho chính mình, người ta thường rất tích cực, nhưng khi làm việc cho người khác thì lại hay trì hoãn. Trương Bách Thanh hiểu rõ bản chất xấu xa của con người, cũng hiểu rõ bản tính lươn lẹo của Giang Cần, sợ là hắn vì không phải là việc của mình nên không quan tâm, thế là sau khi hội nghị kết thúc đã đặc biệt dặn dò Trang Tư Ngọc.
- Tư Ngọc, trong thời gian tới em thường xuyên thúc giục Giang Cần nhé, miễn cho cậu ta quên chuyện vật liệu.
- Dạ hiệu trưởng, lát về em sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.
Trang Tư Ngọc đồng ý, sau đó dọn đồ chuẩn bị rời đi, kết quả vừa đeo túi lên vai, điện thoại của cô bỗng nhiên rung lên, màn hình hiển thị tên người gọi là Giang Cần.
Trương Bách Thanh nhìn thoáng qua, trực tiếp bảo cô mở loa ngoài, trong loa lập tức truyền ra tiếng nói của Giang Cần.
- Trang học tỷ, danh sách vật liệu sao còn chưa gửi cho em vậy, đã qua hai mươi phút rồi, hiệu trưởng Trương sẽ mắng em không nhiệt tình đấy.
- Bên tôi vừa mới họp xong...
- Nhanh lên đi học tỷ, em đã không thể chờ đợi để tiêu tiền cho nhà trường rồi, quả thực đói khát khó nhịn!
Sau khi cúp điện thoại, Trang Tư Ngọc nhịn không được liếc mắt nhìn Trương Bách Thanh, Trương Bách Thanh cũng có chút bối rối, trong lòng nói mình đang làm gì đây? Già rồi à? Sao ánh mắt nhìn người đã không còn chuẩn nữa rồi?
Chẳng lẽ, Giang Cần là một sinh viên tốt thành thật thiện lương đáng tin?
Thực ra hiệu trưởng Trương phân tích bản chất con người không sai, giúp người khác làm việc thật sự sẽ có ý thức trì hoãn. Nhưng y không biết, trong mắt Giang Cần, vật liệu quảng cáo của hội thao tại sao lại là việc của người khác, đó hoàn toàn là việc của mình mà.
Ba giờ chiều, Trang Tư Ngọc gửi danh sách vật liệu quảng cáo tới tay Giang Cần, sau đó được hắn chuyển tiếp cho Lô Tuyết Mai.
Hai giờ sau, bên Thịnh Thị đã nhận đơn và bắt đầu sản xuất.
Lâm Đại phòng 208 là khách hàng cũ của bọn họ, hai bên thường xuyên hợp tác, hơn nữa thời gian gần đây không lễ cũng chẳng Tết, đơn đặt hàng trong nhà máy không nhiều, có thể nói là hiệu suất nhanh chóng.
Còn trong những ngày sản xuất vật liệu này, Giang Cần cũng không nhàn rỗi, hắn đi một chuyến đến khu thương mại Vạn Chúng, nghiệm thu văn phòng, đồng thời nghe Bảo Văn Bình và Nhạc Trúc báo cáo về phỏng vấn vòng 1.
Số lượng người đến ứng tuyển quả thật rất nhiều, nhưng chất lượng lại tốt xấu lẫn lộn, hai giám đốc liên thủ sàng lọc, trước mắt có 26 người nhận được thông báo phỏng vấn vòng 2, trong đó có một nửa không có nhiều kinh nghiệm dự án, nhưng bởi vì hiệu quả phỏng vấn không tệ nên được giữ lại.
- Giang tổng, thật ra đối với mảng quảng cáo tiếp thị này, kiến thức của chúng tôi cũng không đủ chuyên nghiệp. Chúng tôi sợ bỏ sót nhân tài cho nên đành phải hạ thấp ngưỡng cửa, tận khả năng giữ người đến đợt thứ hai, đến lúc đó do cậu đích thân lựa chọn. - Bảo Văn Bình giải thích.
Giang Cần gật đầu:
- Vất vả cho hai vị quản lý rồi, đằng sau vẫn còn vài ngày, hy vọng có thể tuyển dụng thêm một vài người có nhiều kinh nghiệm.
- Được Giang tổng, chúng tôi sẽ khuếch tán thông tin tuyển dụng thêm một lần nữa.
Lúc này Hà Ích Quân đang ngồi ở bên cạnh, nhìn Giang Cần khéo léo và mãnh liệt sử dụng nữ giám đốc của mình, trong lòng có chút chua xót.
Lại nghĩ đến ngay cả văn phòng này cũng là của mình, vị chua lại càng chát hơn.
Tuy nhiên, từ sau khi có cuốn cẩm nang tham khảo của Giang Cần, tiến độ cải cách của trung tâm thương mại đã bắt đầu tăng tốc nhanh chóng. Dự kiến đến cuối tháng là có thể chính thức triển khai marketing chuyển giao, đến lúc đó chính mình cũng phải lừa hắn một lần, kiếm một đợt quảng cáo miễn phí.
Y đã thực sự cảm nhận được năng lực tiêu phí của sinh viên đại học, quả thực rất hấp dẫn. Vì vậy, nếu hắn có thể ké văn phòng của mình, vậy thì tại sao mình không thể ké lưu lượng truy cập của hắn?
- Hà tổng?
Hà Ích Quân lấy lại tinh thần:
- Có chuyện gì vậy?
Giang Cần xoay người nhìn y:
- Trường tôi sắp tổ chức hội thao, tôi mượn gió đông, muốn đẩy mạnh Multi-group đến cửa hàng, quán lẩu và canh chua cá của trung tâm thương mại các anh sẽ được liệt trên trang đầu.
- Thật không?
- Đương nhiên là thật, chúng ta thân như một nhà, tôi đâu thể quên Vạn Chúng được. Cho nên tôi hy vọng vào cuối tuần này, khu thương mại chúng ta có thể coi trọng một chút, dọn dẹp sạch sẽ các phế liệu sau cải tạo, nguyên liệu nấu ăn phải dùng hàng tươi mới nhất, chúng ta đồng tâm hợp lực làm một vố này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận