Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 653: Bạn tốt giống như chồng? (1)

Giang Cần lập tức cảnh giác một chút:
- Có phải cậu lại muốn ngồi vào trong lòng mình không?
Phùng Nam Thư hù khuôn mặt nhỏ nói:
- Mình không có, mình đang nói dắt chó đi dạo.
- Là loại dắt theo chó hay là không?
- Cũng có thể, ca ca đi dạo.
Giữa hè cuối tháng 8, nhiệt độ ban ngày vẫn cao như cũ, gió chiều cũng hơi khô một chút. Dọc theo đường học viện, trong sân trường lúc chạng vạng tối, những băng rôn chào đón tân sinh viên đã giăng đầy cả con đường.
Một số biểu ngữ được nhà trường treo lên, chẳng hạn như chỗ báo danh, chỗ nộp phí, tất cả biển dẫn đường đến các tòa nhà lớn của trường và biển dẫn đường đến khu ký túc xá.
Bên đường còn có một số người buôn bán trong khuôn viên trường, chẳng hạn như siêu thị học viện của Tưởng Chí Hoa, các biểu ngữ treo trước cửa nhà bà đều có nội dung: mua đủ 50 tệ tặng bột giặt, mua đủ 100 tệ tặng một chiếc đèn bàn nhỏ, khắp siêu thị là một màu đỏ tươi, giăng đèn kết hoa, nhìn lại giống như ngày tết.
Thật ra nói như vậy cũng không có gì sai, bởi vì so với các trường có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, việc tân sinh viên nhập học hàng năm đều có thể coi là ăn tết.
Vì để tránh gặp tắc đường vào ngày mai, hầu hết các sinh viên cũ đều lựa chọn đến trường sớm hơn, thế cho nên dù chưa khai giảng nhưng Lâm Đại đã chật kín người.
Giang Cần vốn tưởng rằng mọi người mới đến thì phải bận rộn dọn dẹp ký túc xá, có lẽ rừng phong không có quá nhiều người, nhưng sau khi đi vào hắn mới nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản.
Không thể nói trong rừng cây tối tăm đều là người, nhưng ít nhất mười bước cũng có một người canh gác, năm bước là có một trạm canh gác.
Đám tình nhân trẻ này thật sự rất lợi hại, nóng lòng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Giang Cần đang quan sát xung quanh, hắn ôm Phùng Nam Thư vào lòng, để cô dạng chân ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của người bạn tốt này, cảm nhận được cặp mông nhỏ bụ bẫm đang đặt trên điện thoại của mình, cảm thấy tình bạn của hai người lại bền chặt hơn một chút.
- Bây giờ cậu đã là học tỷ năm hai rồi, cho nên sau này phải làm gương cho các học đệ học muội nghe chưa? Sao cậu vẫn dính người như vậy?
Phùng Nam Thư dựa vào ngực hắn, chân đung đưa hai cái:
- Giang Cần, cho dù là năm ba mình vẫn sẽ bám lấy cậu.
Giang Cần nhìn cô:
- Đại học năm tư đâu?
- Đại học năm tư cũng sẽ dính lấy cậu.
- Sau khi tốt nghiệp sẽ không dính mình nữa?
Tiểu phú bà ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, im lặng một lúc mới nói:
- Nếu cậu không cần mình nữa, mình sẽ không bám lấy cậu.
Giang Cần vòng tay ôm lấy vòng eo rất nhỏ của cô:
- Không phải cậu mượn danh nghĩa bạn tốt để lừa mình làm bạn trai của cậu chứ? Mình rất thông minh, không ai có thể lừa được mình đâu.

- Không, mình không muốn có bạn trai chút nào.
- Thật sao?
- Thật mà, mình sẽ không bao giờ lừa cậu.
Phùng Nam Thư nghiêm túc hứa hẹn.
Khuôn mặt hai người cách nhau gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cho dù ánh sáng xung quanh không đủ nhưng Giang Cần vẫn có thể nhìn thấy sự ngốc nghếch hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, rất dễ lừa, hắn rất thích cảm giác ngây ngốc này.
Mặt cô thật sự rất xinh đẹp, trong trẻo và không tì vết nhưng vô cùng quyến rũ, cô thật sự giống một tiểu yêu tinh khiến người ta không thể kìm nén được, nhất là vẻ mặt ngây ngốc và khí chất lạnh lùng luôn mang đến cho bạn sự tương phản về vẻ đẹp.
Thậm chí cho dù có nằm mơ cũng không mơ thấy một cô gái thông minh và dính người như cô.
Phùng Nam Thư cảm thấy mình đang xấu hổ, cho nên cô lại rúc vào trong ngực bạn tốt:
- Giang Cần, mình chỉ muốn làm bạn tốt cả đời với cậu. Mình không có ý nào khác, giữa bạn bè cần phải tin tưởng nhau hơn một chút.
- Nghe cậu nhắc miết về người bạn tốt của cả đời, rốt cuộc trong lòng cậu khái niệm này là sao? - Giang Cần có chút tò mò.
- Ở chung một nhà, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, cùng ngủ, cùng ăn cơm, cùng nhau xem ti vi, nắm tay nhau đi dạo. - Ánh mắt Phùng Nam Thư sáng ngời.
Giang Cần càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, con mẹ nó đây không phải là bạn trai sao?
Không, không đúng, đây không còn là việc bạn trai có thể làm được.
Ít nhất bạn phải có một ngôi nhà chỉ thuộc về hai người thì mới có thể cùng ăn, ngủ, xem ti vi và đi dạo cùng nhau. Nhưng, về cơ bản giữa nam nữ không có khả năng có một cuộc sống như vậy. Chỉ có những người chuẩn bị kết hôn mới cân nhắc việc mua nhà và dọn về ở cùng nhau.
Vậy rốt cuộc “bạn tốt cả đời” mà Phùng Nam Thư mong muốn là gì, con mẹ nó rõ ràng là chồng mà…
Bạn tốt là chồng? Hỏi chấm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận