Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 890: Trạch nam trạch nữ, như hình với bóng (1)

Phùng Nam Thư đang say sưa với cuốn sách, đột nhiên nhận ra âm thanh của phím bấm đã dừng lại, liền ngơ ngác nhìn qua, phát hiện Giang Cần giống như một chú mèo ngốc nghếch bị chiếc đũa gãi mèo quyến rũ, ánh mắt không rời khỏi đôi chân đung đưa của cô.
Bây giờ Phùng Nam Thư đã trở thành đồ ngốc hư hỏng, thế là lặng lẽ đưa đôi chân của mình về phía miệng của Giang Cần.
Nhưng rồi, "phạch" một tiếng, mặt sau của bàn chân bị vả một cái, sau đó cô "á" lên một tiếng, vội vàng rụt chân lại.
Đang câu cá à?
Giang Cần nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, phát hiện tiểu phú bà đang liếc mắt nhìn xa xăm, làm bộ dạng như mình không biết gì cả, không phải do mình gây ra.
Hai người họ cứ như vậy, lãng phí cả buổi chiều trong căn phòng nhỏ, ngoại trừ việc uống nước và đi vệ sinh, thậm chí khi thấy hoàng hôn buông xuống bên ngoài cửa sổ cũng không muốn rời khỏi không gian chật hẹp này.
Thời gian trôi qua có thể cảm nhận được qua sự thay đổi của ánh sáng, đặc biệt là vào lúc hoàng hôn, khi ánh sáng trong nhà bỗng nhiên trở nên âm u, dần dần tối đi, như thể mặt trời đang ngày càng lặn nhanh hơn.
Phùng Nam Thư không biết từ khi nào đã lẻn đến gần, dựa vào Giang Cần, cuốn sách truyện cô đọc đã gần như hoàn thành.
Mà lúc này, Giang Cần cũng bỏ điện thoại xuống, mơ màng theo cô đọc từ giữa cuốn sách, không hiểu rõ lắm, nhưng lại bất ngờ thấy có thể đọc tiếp.
Đừng nói chứ, mặc dù trên sách ghi là sách báo dành cho học sinh tiểu học, có phù hợp với chúng hay không thì khó mà nói, nhưng lại bất ngờ phù hợp với sinh viên đại học.
Giang Cần co chân trái, xoay cổ một chút, tìm một tư thế thoải mái, ánh mắt định chuyển sang câu tiếp theo, nhưng phát hiện cuốn sách bỗng nhiên được gập lại.
"Không đọc nữa à?"
"Đi vệ sinh một tí, về rồi đọc tiếp."
Phùng Nam Thư bước xuống giường, lê dép ra khỏi phòng. Tận dụng cơ hội này, Giang Cần nhặt cuốn sách lên, định đọc trước một đoạn.
Bởi vì tốc độ đọc của tiểu phú bà hơi nhanh, hắn không theo kịp, mỗi trang sách đều có thể bỏ lỡ hai đến ba câu.
Ồ?
Sao lại không hay như trước?
Giang Cần lật qua một vài trang, cảm thấy hơi khó hiểu, sau đó gập sách lại, nhìn tên sách, tự nhủ không sai, đây chính là cuốn sách vừa rồi mà.
Cho đến vài phút sau, Phùng Nam Thư loẹt quẹt trở vào, lại leo lên giường, dựa vào hắn, cuốn sách này lại tự dưng trở nên thú vị, đúng là kỳ diệu.
"Cậu thấy cuốn sách này hay không?"
"Khi ngồi bên kia, nó không hay lắm, nhưng khi qua đây thì lại thấy hay."
Trong lúc nói chuyện, Phùng Nam Thư nhặt cuốn sách lên, mở ra, di chuyển nó về phía Giang Cần một chút, cô cho rằng mức độ thú vị của cuốn sách liên quan đến việc ngồi ở đâu.
Chẳng bao lâu, một cuốn sách truyện đã được đọc xong, lúc mặt trời lặn cũng đến khoảnh khắc rực rỡ nhất.
Tiểu phú bà nhìn ngắm tia nắng cuối cùng của hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ, để lại bóng dáng xiên trên bức tường trắng, đôi mắt được nhuộm một màu đỏ rực rỡ, ngay cả lông mi cũng óng ánh như tơ vàng.
Cửa sổ phòng bảo mẫu vốn không lớn, nhưng bóng của họ dưới ánh mặt trời lúc lặn lại được phóng đại gấp đôi, đóng khung họ trong khoảnh khắc mặt trời lặn trước buổi tối.
Giang Cần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo và sinh động của Phùng Nam Thư, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, bỗng nhiên phát hiện ra một bí mật sẽ khiến thế giới phải chấn động nếu được công bố.
Hóa ra, không chỉ phòng 207 và rừng phong là miền đất trũng của đạo đức, ngay cả căn phòng bảo mẫu nhỏ bé của nhà họ Giang cũng vậy.
"Giang Cần."
"Ừm?"
"Cho em xem điện thoại dự phòng."
Phùng Nam Thư nhìn về phía bức tường trắng phía trước, lạnh lùng ra lệnh.
Giang Cần nheo mắt lại: "Tiểu phú bà, hôm nay mình chưa làm gì cậu cả, cậu tốt nhất đừng làm phiền mình."
Nghe thấy lời này, Phùng Nam Thư hơi ấm ức, sau đó nhẹ nhàng tựa vào lòng Giang Cần, từ từ nhìn bóng đêm dần dần bao phủ bầu trời, lòng tràn đầy niềm vui và bình yên.
Những ngày tiếp theo cũng tương tự, một ông chủ lớn có tài sản gần trăm triệu không ra khơi chinh chiến, một nàng tiên tuyệt sắc không ra ngoài hại nước hại dân, cả hai người thu mình trong nhà, trở thành trạch nam trạch nữ.
Họ cùng nhau xem ti vi, đọc sách, thậm chí còn chơi trò chơi nhỏ trên 4399.
Nếu có truyền thông đến phỏng vấn Giang Cần, hỏi hắn trong thời kỳ chiến dịch mua chung sôi động nhất, điều gì làm Giang tổng lo lắng nhất?
Giang Cần sẽ nói, thời điểm đó đúng vào kỳ nghỉ hè, tôi và Phùng Nam Thư chơi game Fireboy and Watergirl trên 4399, vấn đề lớn nhất khi đó là làm sao để Phùng Nam Thư hiểu rằng trò chơi này cần phải tách ra hành động, phối hợp với nhau, chứ không phải cứ điều khiển nhân vật của mình theo sát nhân vật của tôi.
Còn nữa, Bleach 'vê ét' Naruto phải là mình đấm bạn, thì bạn đấm lại, chứ không phải bạn điều khiển Sasuke của bạn dựa vào Kuruyashiki của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận