Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 573: Đón chàng trai của cô đi rồi (2)

Nhưng chưa tới một phút sau, chiếc xe điện mini màu hồng nhạt lại lảo đảo lắc lư xuất hiện trước tầm mắt mọi người, sau đó bọn họ nghe được Giang Cần cứ nói đi nói lại một câu:
- Rẽ trái rồi đi ngược lại.
- Giang Cần cậu đừng chỉ đường linh tinh nữa, chúng ta lại về tới chỗ ban đầu rồi đây này.
- Là cậu ngốc nên đi ngược đường thì có, nếu mình không chỉ cậu quay đầu thì không biết giờ chúng ta đã đi tới nơi quái quỷ gì đâu.
- Nhưng trái đất hình tròn mà.
Phùng Nam Thư lạnh lùng như một sát thủ vô tình, cô hơi ngước lên nhìn thoáng qua Sở Ti Kỳ đứng trong đám người, sau đó bẻ lái lại brừm brừm rẽ trái đi ngược trở về.
Mà sau một vòng vòng đi vòng lại đó, những người đứng trước nhà hàng Nam Sơn cũng đã lấy lại tinh thần, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc cảm thán.
Trong đó người kinh ngạc nhất là chủ nhiệm Cố, cô đã làm việc ở Quảng Giáo được bốn năm, gặp qua đủ loại người đẹp thời đại học, thậm chí còn có cơ hội tiếp xúc với vài nữ minh tinh, bản thân cũng tự cho là đã nắm được đỉnh của nhan sắc trong lòng bàn tay, nhưng đến giờ cô mới biết cái gì gọi là “Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao đài nguyệt hạ phùng.”
Đừng nghĩ con gái không thích ngắm gái đẹp, chỉ cần hợp gu thẩm mỹ thì chẳng có gì gọi là xích mích đồng giới cả.
[Thiếu nữ không biết tên xuất hiện như một viên minh châu lộng lẫy đón người đàn ông của mình về trước mặt bao nhiêu người.].
Cố Xuân Lôi theo thói quen nghề nghiệp, thầm đặt một cái tên cho bức tranh vừa rồi.
- Kia… kia là ai vậy? - Tư Tuệ Dĩnh là người mở miệng đầu tiên, đánh vỡ sự yên lặng trước cửa nhà hàng.
Vương Tuệ Như cũng đã lấy lại tinh thần:
- Phùng Nam Thư, là bạn học cấp ba với bọn mình.
Tư Tuệ Dĩnh há to miệng:
- Nghe quen vậy cà? À mình nhớ ra rồi, đó không phải cái người cậu từng nói là lý tưởng nhân gian hả?
- Ừ đúng rồi, cậu ấy đấy.
- Thế thì cũng lạnh lùng quá rồi, mình còn chưa tới gần đã thấy áp lực rồi.
- Hồi cấp ba, cậu ấy còn lạnh lùng hơn bây giờ cơ, ngoài lúc trả lời câu hỏi của thầy cô ra thì chẳng nói chuyện với ai hết. Có ai nghĩ cậu ấy lại thích Giang Cần đến vậy đâu, còn lái xe tới đón nữa, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cố Xuân Lôi cũng quay qua hóng:
- Nếu vậy thì Phùng Nam Thư là bạn gái Giang Cần đúng không? Là cái người mút ra dâu tây trên cổ em ấy ý?
Vương Tuệ Như tự hỏi một lúc rồi gật đầu:
- Chắc là vậy, Giang cần cũng đã đưa cậu ấy về nhà ăn tết rồi, có khi phụ huynh hai bên cũng đồng ý rồi cũng nên. Lúc ấy, mấy bạn con trai cấp ba lớp em còn đồng loạt mắng Giang Cần ở trên mạng cơ, cứ như mấy bạn đó thất tình tập thể vậy.
- Em ấy cũng là sinh viên của Lâm Đại hả?
- Đúng rồi ạ, cậu ấy học ngành tài chính giống Giang Cần.
- Không đúng, cô ấy đẹp với có khí chất như vậy, còn là sinh viên Lâm Đại thì kiểu gì cũng phải xuất hiện trong cuộc thi bình chọn hoa khôi chứ?
Diêu Tuấn Kiệt hỏi một câu, trông gã bàng hoàng như không thể tin nổi, mà câu hỏi này của gã cũng là câu hỏi mọi người đang thắc mắc.
Cuộc thi hoa khôi của Lâm Đại là cuộc thi dành được nhiều sự quan tâm nhất trong bốn trường, thời gian dài nhất, so đấu cũng kịch liệt nhất, mà với nhan sắc chỉ cần liếc một cái cũng đủ để người ta thương nhớ kia thì sao có thể mờ nhạt trong cuộc thi đó được chứ.
Có người đẹp như vậy mà sinh viên Học viện Tài chính còn không hận có thể phô hết ra à? Không phải nên kêu gào ngao ngao xem ai dám tới tranh sao?
Lúc cuộc thi diễn ra, ngày nào Diêu Tuấn Kiệt cũng đi theo dõi, nên gã nhớ rõ là tám người của Học viện Tài chính đều được đề cử vào vòng chung kết, vụ này vì còn bị các sinh viên ngành khác khịa một trận cơ mà, vậy nên chuyện này không hợp lý.
Nói cách khác, dù không có cuộc thi hoa khôi thì người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế này không nên là kẻ vô danh mới đúng chứ.
- Có gì đáng để thắc mắc đâu, chắc là mọi người cũng không biết người tổ chức ra mấy cuộc thi đó là ai đâu đúng không, cậu ấy không tham gia cuộc thi nhà mình thì kỳ lắm hay sao?
Một câu nói vô ý của Vương Tuệ Như như tia chớp cắt qua màn đêm đen tối, cởi bỏ mọi sự nghi ngờ trong lòng những người ở đó.
Đúng rồi, cuộc thi hoa khôi là do Giang Cần tự tay dựng lên, Zhihu cũng là của hắn, bảo hắn thích cho ai trúng cử thì người đó chắc chắn sẽ trúng cử cũng không ngoa đúng chứ?
Nói cách khác, Giang Cần cố tình giấu cô gái đẹp nhất Lâm Đại vào nhà không ai cho xem.
Đệch đệch, người này chó thật đấy!
Bỗng nhiên Diêu Tuấn Kiệt nhớ tới thành ngữ mình vừa dùng: lùi một bước để tiến hai bước thì không khỏi cảm thấy một bên mặt đau rát, gã yên lặng hồi lâu không nói gì nữa.
- Khó trách Giang Cần đã tổ chức hẳn bốn cuộc thi cho bốn trường nhưng lại chưa từng có tai tiếng với bất cứ hoa khôi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận