Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 706: Bố trí, vút bay (2)

Khoảng 9 giờ rưỡi, một hàng tám người tiến vào phòng 208, cùng tham gia buổi họp với nhân viên phòng 208.
Lần này, Giang Cần cũng đã khôi phục lại dáng vẻ tại hội nghị hôm trước, nói câu nào là trúng trọng tâm câu đó, coi nhân viên là công cụ chạy bằng cơm, bắt đầu chỉ đâu đánh đó.
- Lan Lan, Đàm Thanh, bây giờ các cô đã có thể xin thực tập ngoài trường được rồi phải không?
Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh cùng gật đầu:
- Đúng vậy ông chủ.
- Vậy việc liên hệ marketing cho những thương hiệu Lâm Xuyên sẽ do Lan Lan toàn quyền phụ trách.
Giang Cần mím môi:
- Chúng ta sắp bắt đầu triển khai marketing tiếp thị địa phương giai đoạn 2, bộ phận marketing của chi nhánh không thể luôn trong trạng thái rảnh rỗi như vậy được, phải có người theo dõi, chuyện này giao cho Đàm Thanh, cô sẽ đi công tác sau lễ Quốc khánh.
Đàm Thanh lập tức gật đầu:
- Vâng thưa ông chủ.
- Ngoài ra, việc viết content cho trang web sẽ được chia thành hai phần, Phi Vũ phụ trách viết và chỉnh sửa nội dung hàng ngày. Văn Hào, anh tiếp tục lên kế hoạch viết kịch bản để thu hút lượng truy cập cho các video ngắn nhé, nếu cần kinh phí thì xin Từ Ngọc.
- Còn về Tô Nại, việc tạo watermark tiến triển ra sao rồi?
Giang Cần nhìn về phía Nại Nại Tử.
Tô Nại gật đầu:
- Mọi việc đâu ra đó rồi, chức năng watermark đã được ra mắt, tuy đôi lúc còn xảy ra lỗi nhưng vấn đề không lớn.
Giang Cần ngẫm nghĩ một lúc:
- Thế này đi, việc của tổ kỹ thuật chuyển trọng tâm qua bảo trì trang web nhé.
- Vâng ông chủ.
- Tôn Chí đâu? Đã đến chưa?
Tôn Chí lập tức giơ tay:
- Ông chủ, tôi ở đây.
Giang Cần nháy mắt ra hiệu với Ngụy Lan Lan, để cô ấy đưa cho Tôn Chí một tờ bảng biểu:
- Thời gian tới, anh hãy đi tìm hiểu công ty internet này ở Hàng Châu, nhân viên của bọn họ có một công cụ thanh toán. Anh hãy gọi điện qua đó hẹn gặp người phụ trách của bọn họ.
- Công ty ở Hàng Châu?
Tôn Chí nhận lấy và xem qua bảng biểu mà Giang Cần đưa, phát hiện ra đó là công ty Alibaba, công ty thành lập trang web mua sắm đang nổi tiếng gần đây:
- Alipay, bọn họ còn làm cả công cụ thanh toán à?
Giang Cần gật đầu:
- Công cụ này vô cùng quan trọng, trong nửa tháng này anh không cần làm gì cả, chỉ cần phụ trách công việc này là được.
Vào năm 2004, tập đoàn Alibaba đã tách Alipay ra khỏi Taobao, nhưng kể từ đó nó đã trở thành công cụ thanh toán trong nội bộ của tập đoàn.
Năm 2008, ứng dụng thanh toán này muốn phổ cập và mở rộng ra toàn quốc, nhưng lại gặp vô số hạn chế từ ngân hàng, một mở đầu không mấy tốt đẹp.
Nghe nói, chủ tịch tập đoàn lúc đó đã vô cùng tức giận, tuyên bố nếu như ngân hàng không thay đổi thì chính họ sẽ thay đổi ngân hàng.
Ở giai đoạn này, Alipay không phải là công cụ tài chính chính thức, không chỉ không được ngân hàng công nhận, các hoạt động quảng cáo cũng bị ngăn chặn, trừ người dùng Taobao ra thì rất ít người sử dụng nó.
Mãi đến năm 2010, Ngân hàng Trung ương ban hành “Các biện pháp quản lý dịch vụ thanh toán của các tổ chức phi tài chính” thì Alipay mới có thể tự tin ưỡn ngực ngẩng cao đầu dưới ánh mặt trời.
Năm ấy, bốn ngân hàng lớn biết rằng không thể ngăn được dòng chảy của thời đại nên đã mở rộng hợp tác, dỡ bỏ lệnh cấm, chỉ khi đó thì một số lượng lớn các công cụ tài chính của bên thứ ba do Alipay dẫn đầu mới có được giấy phép thanh toán tức thời.
Nghe nói chỉ trong một đêm, Alipay đã liên kết với hàng triệu thẻ ngân hàng, số lượng người dùng vượt qua cả Paypal, trở thành ứng dụng thanh toán điện tử lớn nhất thế giới.
Giang Cần muốn cử người đi liên hệ trước để hoàn tất việc hợp tác thanh toán trực tuyến và chờ được cấp giấy phép tài chính.
Sau khi giấy phép có hiệu lực, việc mở rộng Zhihu ra toàn quốc cũng đã hoàn thành. Khi đó con đường thị trường sinh viên cả nước cũng đã được khơi thông, và cũng là lúc Multi-group chính thức được ra mắt.
Giang Cần cảm thấy lúc này nên có tiếng vỗ tay, nhưng rất tiếc lại chẳng có.
- Được rồi, mọi người đi chuẩn bị đi.
- Vâng ông chủ!
Giang Cần đứng dậy, cảm thấy tâm trạng không tệ, thế là hắn đi tới giảng đường để đi học, điều hòa lại nhịp sống nhanh gần đây của bản thân.
Mẹ nó, một sinh viên chỉ cân nhắc việc đi học khi tâm trạng tốt, vương pháp nơi nào chứ?
Ngô Ngạn Tổ của Tế Châu, mày đúng là tên khốn kiếp, suốt ngày dựa vào vẻ ngoài của mình mà không nể mặt một giáo viên bộ môn nào cả, còn chẳng phải vì mày là đệ nhất nam thần của Học viện Tài chính sao? Thật đáng giận!
Giang Cần vừa thầm mắng chửi vừa bước ra khỏi căn cứ khởi nghiệp, đi tới giảng đường của Học viện Tài chính, kết quả vừa bước vào cửa thì đã bị chủ tịch đương nhiệm Mã Giang Minh bắt gặp.
- Giang ca, tôi tìm cậu có chút việc.
- Việc gì?
- Khoa chúng ta phải tổ chức dạ hội chào mừng tân sinh viên, tôi muốn xin cậu tài trợ, với lại viện trưởng cũng muốn cậu lên sân khấu phát biểu.
Giang Cần sững người:
- Dạ hội chào mừng tân sinh viên? Sao năm ngoái không có?
Mã Giang Minh chép miệng:
- Đại học Lâm Xuyên nhiều khoa như thế lấy đâu ra chỗ mà tổ chức. Năm ngoái bọn tôi cũng xin rồi, nhưng kết quả bị xếp tận sau lễ Quốc khánh. Dù sao khoa chúng ta cũng không phải những người hát hay nhảy giỏi như Khoa Nghệ thuật, điều này cũng bình thường thôi, nhưng cậu xem, lễ Quốc khánh đã qua rồi thì tổ chức dạ hội chào mừng tân sinh viên làm gì còn ý nghĩa nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận