Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 612: Hà tổng, cho tôi ít cổ phần (2)

Tuy Giang Cần là một lỗi hệ thống của thời đại, nhưng Hà Ích Quân lại có thể mượn tay lỗi hệ thống này để nhảy ra ngoài tam giới, đây đúng là việc mà người bình thường chưa chắc đã làm được.
Lão Hà có mắt nhìn, có lòng dũng cảm, sự dứt khoát và cả sự nhạy cảm, chỉ thiếu một cái nguồn gió, mà bây giờ yếu tố này cũng đã hội tụ đủ.
- Bao giờ thì cậu về Lâm Xuyên? Hay là chúng ta gặp mặt trực tiếp để bàn bạc đi. - Hà Ích Quân suy nghĩ hồi lâu liền chịu khuất phục.
Giang Cần cẩn thận nghiền ngẫm:
- Tôi đang ở vùng khác để khảo sát thị trường, chắc phải khoảng nửa tháng mới hoàn thành được. Thôi thế này, trước cuối tháng tôi sẽ về một chuyến.
Hà Ích Quân ừm một tiếng:
- Được rồi, vậy thì nửa tháng sau chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể ở Vạn Chúng.
- Anh phải chuẩn bị mồi câu cho thật kỹ đấy, là kiểu phải vừa nhiều vừa đã, khiến cho nhìn thôi đã chảy nước miếng ấy, bằng không tôi sẽ không dễ dàng cắn câu đâu.
Hà Ích Quân sắp nhồi máu não tới nơi, văng ra một tiếng chó má rồi giận dữ quăng điện thoại.
Giang Cần vui mừng hớn hở ngồi dậy, đi sang phòng bên cạnh, dẫn tiểu phú bà còn ngơ vì dậy sớm xuống ăn sáng ở phòng ăn buffet lầu hai.
Dần dà, những người khác cũng đã dậy, mọi người đều tập trung ở phòng ăn buffet, ghép ba tấm bàn lại thành một chiếc bàn dài.
- Nhân thời gian đang ăn sáng thì tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ ngày hôm nay cho mọi người nhé.
- Lan Lan và Đàm Thanh chia nhau đi tới Thanh Hoa và Bắc Đại để thu lại kết quả khảo sát, tiện thể trả luôn tiền thù lao nhé. Những người khác thì đi theo tôi đến mấy trường khác xem xem có cho ra được ý tưởng mới nào không.
- Một giờ chiều, tất cả chúng ta sẽ tập trung ở sảnh khách sạn, bàn bạc xem sẽ đi chỗ nào chơi, rồi ra sức mà hưởng lạc!
Lời nói vừa dứt, những nhân viên nòng cốt vừa trong sáng vừa ngu xuẩn của 208 đã hò reo tưng bừng, quét sạch mọi sự mỏi mệt của buổi sáng sớm, đến cả tốc độ ăn cũng tăng nhanh hơn nhiều.
Là một doanh nhân đã nếm trải đủ mọi đắng cay khổ đau, hắn thực sự rất biết nên nói những gì và không nên nói những gì. Mỗi khi bạn cảm thấy vô cùng lười biếng, hắn sẽ bơm máu gà cho bạn chiến vừa nhanh vừa khỏe.
Bởi thế cho nên, mọi người lại bắt đầu nhanh chóng chia nhau ra hành động.
Zhihu được định vị là một diễn đàn dành cho sinh viên, cho nên hoạt động quảng bá ở khu vực không cần phải bao phủ toàn bộ, chỉ cần đánh tiếng trước ở những trường nổi tiếng nhất, việc còn lại chỉ là đợi hưởng thành quả. Vậy nên việc khảo sát hôm nay không nặng nề cho lắm, ngược lại giống như đang đi dạo mà thôi.
Trong phòng 208 có rất nhiều người nghiện mua sắm, thế là trong lúc đi dạo đã mua rất nhiều thể loại mặt hàng văn hóa thủ công như bookmark, áo phông... Nhét vào túi để làm quà lưu niệm, chẳng biết là sẽ tặng ai.
Ngược lại, Phùng Nam Thư không có dục vọng mua sắm gì nhiều, nhưng lại rất thích chụp ảnh khắp nơi.
Lô Tuyết Mai vốn là thợ chụp ảnh của cả đoàn, bây giờ đã trở thành nhiếp ảnh gia toàn thời gian của bà chủ, Phùng Nam Thư chỉ ở đâu là cô chụp ở đó.
Về cơ bản, các trường đại học khắp nơi trên toàn quốc đều là như nhau, chỉ trừ những kiến trúc mang tính biểu tượng mới đáng để chụp ảnh check-in. Tuy vậy, Phùng Nam Thư thế mà dừng lại ở trước một bức tường ghi chữ “cần mẫn học tập, vui vẻ tiến lên”, hăm hở chụp rất nhiều tấm ảnh với chữ “Cần” trên đó.
Giang Cần vờ như chẳng hiểu gì cả, nhưng thực ra trong lòng hắn đang đánh trống liên hồi.
Đợi cho tới khi kết quả khảo sát được thu về hết, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuyển nhà tới khu phố Tiền Môn.
Công việc đã hoàn thành, cũng là lúc nghĩ tới chuyện vui vẻ hưởng thụ rồi. Mà đa số những địa điểm mà ngày mai mọi người đến tham quan, lại đều nằm trong cùng một khu, cho nên chuyển đến phố Tiền Môn là tiện nhất.
- Cái đệt, thủ đô đúng là tấc đất tấc vàng, mấy khách sạn ở vành đai hai đều được dát vàng hay sao mà đắt thế?
Giang Cần cầm hóa đơn mà đầu muốn nổi tung.
- Đây là khách sạn mà mọi người đã nhất trí chọn lựa đó, vừa ra cửa là đi dạo được luôn. Đổng Văn Hào bảo địa điểm quay phim “Thần y Hỷ Lai Lạc” là nằm ở ngay phía trước, bọn họ đều muốn đi xem.
Giang Cần sững sờ:
- Cô bảo là Đại Sách Lan hả? Bớt bớt đi, tuy ở trong phim Hỷ Lai Lạc đúng là sống ở Đại Sách Lan, nhưng bọn họ quay phim ở Vô Tích cơ mà.
- Thế Đại Sách Lan ở đây là cái quái gì? - Ngụy Lan Lan cũng bắt đầu lơ mơ.
- Chắc bây giờ là phố kinh doanh. Thôi bỏ đi không sao, ở đây thì ở đây, tôi có tiền mà.
Giang Cần đưa hóa đơn cho Từ Ngọc, đưa một đoàn 15 người đi vào thang máy, nhận phòng của bản thân. Đợi cái nóng nhất của giữa trưa qua đi, đến lúc 3 giờ chiều, mọi người bắt đầu rời khách sạn ăn chơi.
Lên xe thì ngủ, xuống xe đi tè, đến nơi chụp ảnh, khi về quên sạch.
Du lịch thực chất là đi từ một nơi mà bạn chán sống đến một nơi mà người khác chán sống, rồi vứt bỏ số tiền mà bạn đã vất vả kiếm được để nhận lấy sự mệt mỏi. Trừ phi bạn có thể tìm được một người mông vểnh đi du lịch cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận