Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 181: Ý trời?

Giang Cần nghĩ lần đầu tiên gặp mặt, ít nhiều gì cũng cần mang theo chút gì đó, nhưng Tào Hinh Nguyệt lại đặc biệt căn dặn không cần, điều này khiến hắn rất bối rối.
Nếu không mang theo thì quả thực không hợp lẽ lắm, nếu mang theo lại không biết rốt cuộc Giáo sư Nghiêm sẽ kỳ lạ đến mức nào, những câu hỏi trắc nghiệm như vậy còn khó hơn toán cao cấp.
Đúng rồi, trái cây.
Trái cây luôn không được xem là quà phải không?
Giang Cần nhớ lại hôm qua vì để cảm ơn Ngô Thái Phụng, hắn đã mua một ít trái cây chất lượng cao, còn có cả măng cụt, lúc này đây lại rất có tác dụng.
Giang Cần quay lại xe, mở cốp xe, xách một túi trái cây đi đến văn phòng tổng của cơ sở khởi nghiệp.
Dáng người Giáo sư Nghiêm không cao, vai hơi trễ xuống, mặc dù tinh thần khỏe khoắn, nhưng dáng vẻ tổng thể không được cao, nói một câu khó nghe, dáng vẻ quả thực như một ông già nhỏ, năm nay ông chưa đến bảy mươi tuổi, nhưng trạng thái lại già tuổi thật.
- Ngồi đi.
- Uống chén trà.
Giáo sư Nghiêm đã rót xong trà cho hắn, tư thái không bề trên, càng giống trưởng bối trong gia đình.
Thấy vậy, Giang Cần ít khi nghiêm túc một lần, lưng thẳng tắp, còn tưởng rằng giáo sư già sắp ân cần dạy bảo hắn với những lời nói thấm thía, nhưng kết quả là giáo sư già lại mở miệng hỏi, sao để đạt được danh hiệu trên diễn đàn?
Nói thế nào đây, tính tình của ông cụ quả thực kỳ lạ, nhưng không phải kiểu học giả già bướng bỉnh cố chấp, mà ngược lại hơi có cảm giác lạnh lùng hài hước.
Hai người họ trò chuyện hồi lâu, nhưng chủ đề lại không liên quan gì đến khởi nghiệp, mà trái lại, nói nhiều về chủ đề cuộc sống đại học hơn.
Giang Cần hỏi ông mấy vấn đề diễn đàn đang gặp phải, nhưng giáo sư già luôn cố tình né tránh, hệt như rất kiêng kỵ nhúng tay vào việc của người khác.
Cuối cùng, giáo sư già đặt ấm trà xuống, miệng bình hướng về phía ngoài cửa, Giang Cần biết, ý giáo sư già muốn đuổi người đi.
- Thưa giáo sư, buổi chiều có tiết, em xin đi trước.
Giang Cần đứng dậy chào tạm biệt.
Sau khi Giáo sư Nghiêm im lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng:
- Giang Cần, chắc hẳn cậu rất thắc mắc, ngay cả gặp mặt chúng ta cũng chưa từng gặp, tại sao tôi lại giúp cậu như vậy, đúng chứ?
- Quả thực em rất thắc mắc, Giáo sư có thể cho em câu trả lời được không?
Giang Cần thành thật nói.
- Hồi đó tôi có một sinh viên, tư chất thông minh, hơn nữa còn giống như cậu, dám nói dám làm, làm việc gì cũng mạnh mẽ kiên quyết. Nhưng về sau cô ấy đã tin nhầm vào đề nghị của tôi, thua lỗ rất thảm hại, đến bây giờ vẫn không thoát ra được. Con đường hai người đi khá giống nhau, sau khi tôi xem biểu mẫu dự án của cậu, thì như thể nhìn thấy dự án đó của cô ấy.
- Thì ra là vậy.
Giang Cần đã hiểu.
- Cố gắng làm việc, thành công của cậu có thể sẽ khích lệ rất nhiều người.
Giang Cần nghe xong câu chuyện lúc trước của giáo sư già, rồi lại tạm biệt lần nữa và ra khỏi văn phòng tổng, sau đó đi đến hành lang thì dừng bước, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Con đường phát triển gần giống với bản thân hắn, lỗ vốn rất thê thảm, không thể thoát ra được…
Mẹ kiếp, dù sao cũng đừng noi theo, A di đà Phật, Hallelujah!
Rời khỏi cơ sở khởi nghiệp, Giang Cần lái xe đến tòa ký túc xá nữ của Học viện Tài chính, tùy ý đỗ chiếc Audi ở cửa, rồi lấy điện thoại của mình ra.
- Phùng Nam Thư, ra ngoài đi dạo thôi!
- Sắp đến rồi.
- Có một chiếc Audi đậu dưới lầu, cậu cứ lên là được, màu đen.
Sau hồi lâu, một bóng dáng xinh đẹp chạy ra khỏi tòa ký túc xá nữ của Học viện Tài chính, cô mặc một chiếc áo nỉ đồng phục giả hai lớp cùng với chiếc quần dài màu trắng, tươi trẻ và thơ ngây đến mức khí chất bức người, trong cái vắng lặng của ngày đầu thu lại xinh đẹp đến nổi khiến người ta mất hồn.
Nhưng có lẽ đã làm đại tiểu thư đã quá lâu, Phùng Nam Thư đi vòng qua đuôi xe theo thói quen, sau đó mở cửa xe sau rồi ngoan ngoãn ngồi vào trong, dù rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại có thể nhìn ra một tia vui mừng.
Giang Cần nhếch khóe môi, dáng vẻ giả vờ tùy ý lên tiếng:
- Phía sau có hơi lạnh, phía trước ấm hơn.
Phùng Nam Thư khẽ suy nghĩ một lúc, tiếp theo mở cửa bước xuống xe, sau đó mở cửa xe ở ghế phụ lái.
Giang Cần mở mắt trừng trừng nhìn cô ngồi vào xe, chiếc mông nhỏ tròn trịa chạm lên ghế, đột nhiên ngăn tim bên trái bắt đầu co thắt, cảm nhận được một cảm giác ngột ngạt khó thở.
Hắn biết, đây hẳn là phản ứng sinh lý do cái bóng của kiếp trước gây ra.
Cuối cùng, Phùng Nam Thư cũng ngồi vào ghế phụ lái, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mím vào nhau, trông linh động khác thường.
Không ngờ rằng…
Không ngờ đến cuối cùng người ngồi ở ghế phụ lái của mình lại là cô ấy?!
Chẳng lẽ… đây chính là ý trời sao?!
Giang Cần tỏ vẻ như thật, tự nhủ số phận đúng là là một thứ thần kỳ chết tiệt.
- Bạn thân nhất, mời thắt dây an toàn.
- Được.
Phùng Nam Thư kéo dây an toàn xuống, cắm vào khóa, đôi mắt lạnh lùng, dáng ngồi ngoan ngoãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận