Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 249: Quyết tâm là quyết từ tâm

- Xe của tôi chỉ có năm chỗ, đề nghị Đinh Tuyết bỏ lão Tào lại.
- Tôi đồng ý kiến!
- Bạc ý kiến!
Sau khi ra khỏi công viên, một câu nói của Giang Cần đã khiến cho Chu Siêu giơ tay tán thành, còn Nhâm Tự Cường cũng gật đầu mãnh liệt như chó săn, phảng phất bị cẩu lương tra tấn nhồi bể bụng rồi.
- Các cậu chính là cáo không ăn được nho liền bảo nho xanh!
Tào Quảng Vũ hào hùng vươn tay trái, phất tay gọi một chiếc taxi, kéo Đinh Tuyết chui vào.
- Thật đúng là huynh đệ như y phục, nữ nhân như tay chân a. Thật không biết xấu hổ, con mẹ nó tôi coi thường nhất là loại người này!
Giang Cần nhổ một ngụm, phất tay gọi mấy người lên xe. Men theo màn đêm, chiếc xe tiến về phía trường học.
Chờ tới lúc chiếc Audi chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ, tiểu phú bà bỗng nhiên nhớ ra phải mang đồ ăn ngon về cho Cao Văn Tuệ, vì thế liền bảo Giang Cần dẫn cô đi siêu thị.
Giang Cần không biết là mua cho Cao Văn Tuệ, hắn cũng không muốn Phùng Nam Thư ăn quá nhiều đồ ăn vặt, vì thế liền nghiêm khắc từ chối.
- Ăn vặt vào ban đêm sẽ béo, ngày mai dẫn cậu đi mua.
- Anh à, mua đi mà.
- Xin lỗi, anh đây công chính nghiêm minh.
Chu Siêu và Nhâm Tự Cường đang ngồi ở phía sau, liên tục gật đầu, thầm nghĩ Giang ca và tên doge lão Tào kia quả nhiên khác biệt, quang minh lỗi lạc, không sợ cường quyền. Nào ngờ bỗng nhiên Giang Cần quay đầu lại, công chính nghiêm minh mà tuyên án hai người bọn họ xuống xe đi bộ về ký túc xá.
- Hai tên cẩu này có chỗ nào khác nhau? Lão Chu, cậu hãy nhớ kỹ chi tiết ngày hôm nay, chờ tìm được đối tượng hai ta cũng làm y như vậy.
Chu Siêu vẻ mặt kinh ngạc nhìn y:
- Giống hệt?
- Đúng vậy, ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn! - Nhâm Tự Cường nghiến răng nghiến lợi nói.
- Cậu có Audi?
Sắc mặt Nhâm Tự Cường cứng lại:
- Tôi không có…
Chu Siêu ho khan một tiếng:
- Audi thì thôi, rất không thực tế. Nhưng cậu có thể chi hai ngàn mời Tụ Tiên Lâu?
- Cẩu tặc, im miệng đi!
Nhâm Tự Cường đưa tay che miệng Chu Siêu, sau đó hai người đánh nhau qua lại cả một đường, ngươi đá ta một cước, ta siết cổ ngươi một cái, cuối cùng cả hai sức cùng lực kiệt về tới ký túc xá. Chu Siêu ngược lại còn đỡ, cảm giác bụng rất xuôi cơm, còn Nhâm Tự Cường lại cảm giác mình. Không ăn được gì, đi chính là bị phun.
Cùng lúc đó, Giang Cần vén rèm cửa, dẫn Phùng Nam Thư đi vào siêu thị học viện đèn đuốc sáng trưng.
Trải qua cuộc thi hoa khôi trường dẫn lưu, lưu lượng khách trong siêu thị học viện ít hơn khoảng một nửa, bởi vì sinh viên bắt đầu tụ tập về phía quảng trường Tiến Lên.
Cảm giác đầu tiên sau khi Giang Cần tiến vào chính là, nơi này không còn đông đúc nữa.
Lần trước khi hắn mang theo tiểu phú bà đến, cảnh tượng không giống như này, chỉ mua một cái kẹo bông gòn bảy màu thôi nhưng khi đi ra, suýt chút nữa kẹo đã thành bánh ngọt.
Nhưng ngay khi Phùng Nam Thư quét hàng, Giang Cần bỗng nhiên bị hấp dẫn bởi một ly trà sữa trong siêu thị.
Trên chiếc ly đó viết bốn chữ là Ngôi sao học tập.
Giang Cần cầm lên, giơ lên trước mắt nhìn kỹ một vòng.
Thiết kế rất thanh thuần, chỉ có mấy thành phần đơn giản làm trang trí, nhìn rất cao cấp.
Nhưng thứ hấp dẫn hắn không phải thiết kế cao cấp, cũng không phải bốn chữ Ngôi sao học tập, mà là ly trà sữa này bất kể lớn hay nhỏ hay kiểu dáng đều giống hệt nhau khi Hỉ Điềm làm hoạt động. Điểm khác biệt duy nhất là ly trà sữa của Hỉ Điềm viết tên hoa khôi trường, còn ly trà sữa của siêu thị học viện lại viết danh hiệu.
Ngoại trừ Ngôi sao học tập ra còn có sinh viên ba tốt, học tập tiêu biểu.
- Thú vị nha…
Giang Cần đặt ly trà sữa lại, suy nghĩ hồi lâu, sau đó dẫn Phùng Nam Thư đi tính tiền.
Sau khi trở lại ký túc xá, Giang Cần phát hiện phòng 302 đặc biệt yên tĩnh, nhưng phương thức yên tĩnh của mỗi người đều khác nhau.
Tào Quảng Vũ nằm ở trên giường nói chuyện phiếm với Đinh Tuyết, vui vẻ đến mức cả khuôn mặt đều cười, đến nỗi cả lông mày cũng như đang nhảy múa.
Chu Siêu mặc áo ba lỗ dựa vào tường, trong tay cầm một quyển sách lậu thật dày, đang xem rất chăm chú.
Nhâm Tự Cường cũng ngồi trên giường, tựa vào tường, một chân duỗi thẳng, một chân gập lại, tay trái khoác lên đầu gối gập lại, đôi mắt vô cùng thâm thúy.
Biểu tình này khá giống cảnh Châu Tinh Trì lĩnh ngộ được Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng trong “Thực Thần”, trông rất dọa người.
- Tôi quyết định, tôi sẽ từ bỏ Phan Tú!
Sau một lúc lâu, Nhâm Tự Cường bỗng nhiên cao giọng hô một tiếng, hô xong liền tủi thân, muốn rơi lệ.
Từ khi trở thành anh trai nuôi của Phan Tú, y luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc, bởi vì Phan Tú gọi y là anh, có đôi khi còn được tiếp xúc thân thể.
Nhưng sau khi chân chính nhìn thấy Giang Cần ở cùng Phùng Nam Thư, Tào Quảng Vũ ở cùng Đinh Tuyết, y mới hiểu được, tình yêu không phải là chuyện chiếm tiện nghi từ thân phận với xưng hô, mà là trong lòng đối phương nhất định phải có bạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận