Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 831: Thật không hổ là tiểu thư (1)

Giang Cần đưa bật lửa cho tiểu phú bà, giúp cô đặt pháo thẳng đứng, rồi thấy tiểu phú bà nhíu mắt lại, "tách" một cái là lửa phát ra, vội vàng lùi lại vài bước.
Khi bó hoa pháo bắn lên, soi sáng bầu trời đêm, những sắc màu rực rỡ cũng làm sáng bừng đôi mắt đẹp của Phùng Nam Thư.
Các cô gái ấy mà, nhìn thấy những thứ đủ màu sắc và phát sáng như thế này luôn khiến họ vui sướng không thôi, dẫu cho màn pháo sáng chỉ là khoảnh khắc, cũng đủ làm cô vui vẻ một thời gian dài.
"Vui không?"
Phùng Nam Thư gật đầu, hàng mi cong vút rung rung: "Vui lắm, Giang Cần, đây là cái Tết đẹp nhất mà tôi đã có."
Giang Cần mỉm cười, đưa bật lửa trở lại cho Tần Tử Ngang: "Trả lại cậu, ngoài ra, nể tình tiểu phú bà vui vẻ, tôi tặng cậu một món quà Tết."
"Quà ở đâu?"
"Về nhà là biết, quà tặng đưa cho bố cậu đấy."
Tần Tử Ngang hoàn toàn bối rối, tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, cậu còn không biết nhà tôi ở đâu, làm sao tặng quà được? Đồ điên.
Nhưng khi y đốt xong pháo, về nhà đón giao thừa và ăn bữa cơm Tết, lại thấy ông bố đang vui vẻ nhấp chén rượu, miệng cứ lẩm bẩm về việc "sao may mắn soi sáng", trông có vẻ mơ mộng.
"Bố, bố nhận được quà à?"
Tần Hùng Vĩ giật mình, quay đầu nhìn con trai: "Làm sao con biết bố nhận được quà?"
Tần Tử Ngang cũng sững sờ: "Thật á, là cái gì vậy, lấy ra xem nào, quả pháo của con đắt lắm đó!"
Tần Hùng Vĩ ngẩng đầu: "Dự án tái thiết khu cũ ở Tế Châu, chúng ta mãi không tìm được cách tham gia, nhưng lần này, chúng ta đã kịp lên chuyến tàu xây dựng thành phố mới rồi."
Tần Tử Ngang hỏi chấm?
"Lâm Xuyên có một thương hiệu trung tâm thương mại rất nổi tiếng, con biết không? Tên là Vạn Chúng. Chính quyền thành phố Tế Châu muốn mời trung tâm thương mại này về đây. Sau khi biết tin này, bố đã liên hệ riêng với họ, hy vọng họ có thể giới thiệu bố làm nhà thầu địa phương, nhưng họ đã lơ bố."
"Sau đó thì sao?"
Tần Hùng Vĩ gãi đầu: "Bố cũng không biết tại sao, tối nay họ đột nhiên đồng ý, còn nói đó là món quà mừng năm mới."
Tần Tử Ngang cạn lời.
Xây dựng khu nội thành mới là một dự án lớn, nhưng nếu không thể xây dựng được khu thương mại, thì việc xây dựng cũng thành vô ích. Vì vậy, việc hợp tác với tập đoàn Vạn Chúng được coi là một dự án trọng điểm.
Cha của Tần Tử Ngang ngửi thấy mùi tiền, nên đã tìm cơ hội liên lạc riêng với Vạn Chúng vài lần, hy vọng Vạn Chúng có thể giới thiệu họ làm nhà thầu cho dự án này.
Vì xây dựng khu đô thị mới là một công việc kéo dài vài năm thậm chí hơn mười năm, có rất nhiều công trình lớn liên quan. Nếu họ có thể tham gia vào một hoặc hai công trình, thì thực sự là cơ hội phát tài lớn.
Tên công ty của cha Tần Tử Ngang đã xuất hiện trong danh sách mà Giang Cần xem tối nay. Dù sao anh Tử Ngang cũng là người từng dám hét lớn "Tôi trả tiền" trước toàn trường cấp ba Thành Nam, nên tên công ty của cha y, có thể nói là ai cũng biết.
Giang Cần có bốn ước muốn.
Cả nhà bình an khỏe mạnh, tiểu phú bà hạnh phúc, kiếm được nhiều tiền, và hòa bình thế giới.
Tần Tử Ngang tối nay đã thực hiện một ước muốn của Giang Cần, như vậy Giang Cần cũng đã thực hiện một ước muốn cho cha y, coi như là đền đáp.
Dù sao thì việc tìm nhà thầu địa phương là cần thiết, hợp tác với ai cũng là hợp tác.
"Tử Ngang?"
"À, không có gì, bố, con lên phòng trước đây."
Tần Tử Ngang bước lên lầu hai, mở máy tính, tìm kiếm thông tin về trung tâm thương mại Vạn Chúng. Tin tức đầu tiên xuất hiện là về Giang Cần, một doanh nhân trẻ tuổi của Lâm Xuyên, trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Vạn Chúng.
Tần thiếu gia trầm mặc một hồi lâu, trong lòng tự nhủ thì ra việc mình giúp hắn dỗ vợ vui vẻ thật sự rất có ích, chẳng trách Dương Thụ An cứ gọi "thím" suốt, chẳng thấy ngượng ngùng gì cả.
Đêm đó, Tần thiếu gia đăng nhập QQ, thay đổi chữ ký QQ từ "một đời bôn ba" thành "kiên nhẫn và phú quý".
Cùng lúc đó, bữa tối năm mới của nhà họ Giang chính thức bắt đầu, chú Cung đến sớm, tay xách nách mang theo một đống quà.
Phùng Nam Thư vừa về nhà thay xong quần áo, nghe thấy tiếng chuông cửa liền vội vã chạy ra mở cửa, còn bảo chú Cung đừng quá khách sáo, dù sao nhà cũng không thiếu thứ gì.
Nhà họ Giang thời gian này luôn có họ hàng ghé thăm, lời nói khách sáo này là tiểu phú bà học từ Viên Hữu Cầm, học rất nhanh chóng và hiệu quả.
Nhưng chú Cung nghe xong có chút không biết nên phản ứng thế nào, trong lòng tự nhủ, cô chủ à, cô còn chưa kết hôn mà!
"Chú Cung đến rồi ạ? Mau mau mau, mời ngồi."
Giang Chính Hoành từ bếp đi ra, "Sủi cảo sắp chín rồi."
Chú Cung đặt quà xuống, "Cô chủ luôn ở đây, thật sự là làm phiền quá."
"Đâu có làm phiền, Nam Thư ngoan lắm, cả nhà chúng tôi đều rất hoan nghênh con bé."
"Vậy thì tốt quá, tốt quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận