Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 127: Dừng một chút đi, đừng sờ nữa

- Không trả giá ấy thì thôi, đi tìm đối tác khác là được. Nhưng phí thuê quảng cáo nhất định không thể thấp được, nếu không phí quảng cáo sau này sẽ không lên giá được nữa. Người ta nói phí quảng cáo lấy ít như này, nếu quảng cáo không hiệu quả thì sao, cô cũng dám đòi nhiều tiền như vậy? Điều này rất dễ tạo thành tâm lý chống đối, nhưng nếu không lấy phí thuê quảng cáo cao, phí thuê quảng cáo thấp, vậy thì sẽ khiến người ta nghĩ rằng mình nhặt được một món hời rồi, giá trị của con người không phải do người khác cho, mà do tự mình tạo nên.
- Còn có thể như thế nữa hả? Tôi biết rồi ông chủ.
Với sự diễn giải quanh co lòng vòng của Giang Cần, Tô Nại nhất định đã hiểu, sau đó cúp máy đi tìm người chứng thực.
Lúc này Phùng Nam Thư nghiêng người ngồi xuống, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mặt hồ, cảm thấy chân mình ngứa ngáy, thi thoảng lại hừ hừ hai tiếng.
- Chân vẫn còn đau sao?
Giang Cần đột nhiên hỏi.
Phùng Nam Thư ngốc một lúc:
- Mình đâu có nói là chân mình đau.
- Nói bậy, nếu chân cậu không đau, sao tôi lại xoa chân cho cậu?
- Giang Cần bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử nói.
Phùng Nam Thư quay đầu nhìn giày của mình:
- Giang Cần, giầy của mình là do cậu cởi, bít tất cũng vậy, mình không giành với cậu được.
- Còn lâu tôi mới làm chuyện như này, nhất định là cậu nhân lúc tôi nghe điện thoại, tự cởi giày và tất của mình đưa vào tay tôi. Cậu có biết ở nước ngoài có một cuộc thí nghiệm, người nghe điện thoại sẽ không để ý người khác đưa gì vào tay mình.
Phùng Nam Thư ánh mắt ngây ngốc, suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định không nói gì nữa, yên lặng hưởng thụ xoa bóp, đôi mắt trong veo.
Giang Cần tiếp tục xoa bóp, trong đầu vẫn đang nghĩ về chuyện thuê quảng cáo.
Diễn đàn thời kỳ đầu có lượng tương tác ổn định, nhưng vẫn chưa biết được tỉ suất sau khi chuyển đổi sẽ ra sao, trong tình huống này, trường dạy lái xe kia nhất định sẽ không sẵn sàng chi một khoản tiền quá lớn cho việc thuê quảng cáo, chung quy trong tình huống này vẫn chưa rõ điều gì cả, e rằng khoản phí này một đi không trở lại.
Cũng có nghĩa là, chuyến này Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh đi nhất định không thuận lợi.
Nhưng hết cách rồi, trần nhà thì phải xây ở trên cao thôi, sau này làm chuyện mới dễ dàng.
Hơn nữa, cuộc thi Miss vườn trường, một trường chỉ có thể tổ chức một lần, nếu mỗi học kỳ cậu đều chọn ra một hoa khôi, thế thì giá trị cuộc thi sẽ bị giảm sút.
Cho nên, đây là cơ hội duy nhất, nhất định phải chừa đường lui cho mai sau.
Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là trường dạy lái xe kia có thể chấp nhận hạn mức cao nhất là bao nhiêu.
Trường dạy lái xe kia báo giá là ba nghìn hai, thông qua một hồi tính toán, Giang Cần cảm thấy hạn mức cao nhất nên trong khoảng sáu mươi ngàn tệ.
Vượt quá giá sáu mươi ngàn tệ, trường dạy lái xe chắc chắn sẽ bỏ qua cơ hội thuê quảng cáo lần này.
Nhưng Giang Cần vẫn chưa hài lòng, cảm thấy có thể đẩy giá cao hơn, nhưng vấn đề quan trọng là, ngoài trường dạy lái xe ra, những doanh nhân khác thật sự không có trọng lượng như vậy.
Chuyện này nên chuẩn bị kỹ càng, nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này.
- Giang Cần…
- Sao…
- Nghỉ chút đã, đừng sờ nữa.
Giang Cần ngẩng đầu, kết quả phát hiện bàn tay của mình không biết tự lúc nào đã sờ lên bắp chân sáng bóng của Phùng Nam Thư, xúc cảm trơn nhẵn, căng mình đều đặn, mà tiểu phú bà đang dùng tay đè lại làn váy, ánh mắt như nước nhìn hắn.
Nhìn thấy một màn này, Giang Cần đưa tay lên không sao hiểu nổi.
Chẳng lẽ....
Tay mình tự có ý thức sao?
Mười rưỡi tối, Phùng Nam Thư được Giang Cần hộ tống về kí túc xá, vừa vào đến cửa liền bị Cao Văn Tuệ ôm lấy, cô nàng FA chính hiệu lại còn thích hóng hơn, nhìn người ta yêu thương nhau còn thích thú hơn chuyện của mình.
- Nam Thư à, cậu với Giang Cần tình chàng ý thiếp tới bây giờ mới về nhà hả?
Phùng Nam Thư cúi người thay giày:
- Giang Cần chưa có hôn tôi.
- Cô ấy nói tình chàng ý thiếp là hành vi thân mật của người yêu với nhau, nắm tay với hun nhẹ, cũng tính là tình chàng ý thiếp.
Dương Mẫn không nhịn được bèn giải thích.
Phùng Nam Thư vẫn lắc đầu:
- Tôi biết, nhưng thật sự không có.
- Cậu với Giang Cần vẫn chưa nắm tay, chưa hôn qua à?
Cao Văn Tuệ như nghe thấy tin động trời hỏi.
- Không có.
- Thế mỗi ngày mấy người ra ngoài rồi muộn vậy mới về rốt cuộc là làm gì?
- Cho cậu ta sờ chân.
Cao Văn Tuệ sốc quá chửi thề một câu:
- Không nắm tay không hôn môi, ngày nào cũng sờ chân? Tên này được, biến thái như mình còn cảm thấy thật biến thái!
- Bạn bè chỉ được sờ chân, nắm tay và hôn hít là chuyện người yêu với nhau mới làm.
Phùng Nam Thư thay áo ngủ, dùng giọng nói dịu dàng nói.
- Đạo lý này là ai dạy cậu đấy?
- Tôi tự tổng kết ra thôi.
Cao Văn Tuệ cả người tê dại:
- Cậu quả thật bị Giang Cần nuôi thành loại mà cậu ta thích rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận