Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 625: Tối nay mình muốn ngủ ở đây (1)

- Hắt xì!
Trong phòng tiệc của khách sạn quốc tế Khải Tân, từ lúc ăn cơm tới giờ, Giang Cần cứ hắt xì hơi liên tục, lông tơ trên tay hắn cũng dựng đứng như thể có người đang theo dõi hắn, khiến hắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Sao thế này? Hắn bị mất tiền ư?
Giang Cần ngoái đầu nhìn một vòng, đến cả đồng xu bé tẹo cũng chả thấy.
Đợi tới khi tiệc gần kết thúc, Ngụy Lan Lan cầm một xấp thẻ phòng đi tới:
- Ông chủ, ông chủ Combona đã chuẩn bị xong phòng cho chúng ta rồi.
- Thế đi thôi, chúng ta cũng thử ngủ trên giường của khách sạn hạng sao xem có mơ được giấc mơ làm người giàu nhất thế giới không.
Giang Cần vẫy tay, đưa mọi người phía sau đi lên thang máy đến tầng cao nhất của khách sạn.
Khi mọi người phòng 208 xuyên qua lớp kính nhìn thấy cảnh đêm của hòn ngọc phía đông và hình ảnh mặt sông Hoàng Phố rực rỡ sắc màu vì được ánh đèn chiếu sáng, thì tiếng cảm thán không ngừng vang lên.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Giang Cần đầy rẫy phức tạp.
Đối với tư bản mà nói, thì của cải xã hội giống như nguồn nước máy miễn phí vậy, đây không phải một lời sáo rỗng.
Vì nếu bạn có đủ thân phận, địa vị, danh tiếng, mối quan hệ thì bạn làm gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, đi đâu cũng gặp anh em bạn bè, cũng không hề gặp phải chút chuyện xấu nào.
Còn nếu như bạn chẳng có gì, thì khi gặp tình huống mất hành lý này sẽ biết làm gì? Cho dù có phẫn nộ thì cũng chỉ còn cách chấp nhận nó mà thôi.
Cho nên dù thế giới tốt đẹp hay xấu xa thì cũng không thể có quá nhiều tính chất khách quan như vậy được, thậm chí thế giới còn không biết bạn làm gì thì sao có thể nhắm vào bạn?
Còn lý do có người thì thấy thế giới tốt đẹp, có người lại nghĩ thế giới đầy khốc liệt là vì sự phân chia tài sản vốn không công bằng.
Khi 20% người nắm giữ tài nguyên của 80% người còn lại, thì những người trong nhóm 80% kia đành phải phân chia sự khó nhọc trong cuộc sống và niềm mệt mỏi trong tâm hồn cho nhau mà thôi.
- Tiểu phú bà, nếu người nhà của cậu biết mình đưa cậu đi du lịch thế này thì liệu có bem mình không?
Phùng Nam Thư ngây ngốc nhìn hắn:
- Mình kết được bạn tốt, tại sao bọn họ phải đánh cậu?
Giang Cần đột nhiên á khẩu:
- Đúng, cậu nói quá đúng, chúng ta chỉ là bạn tốt, là một đôi bạn tốt trong sáng mà thôi.
- Giang Cần, bạn tốt trong sáng của cậu muốn qua phòng cậu xem ti vi.
- Cậu đi với mình cả ngày hôm nay chưa mệt à? Lại còn muốn xem ti vi nữa.
Phùng Nam Thư híp mắt như một chú mèo con đáng yêu:
- Nhìn xem, bởi vì mình không mệt tý nào.
Giang Cần đành đưa cô về phòng hắn, nhưng vào rồi mới nhận ra phòng này có hai phòng ngủ, một lớn hơn một nhỏ hơn, còn có cả một phòng khách chứa rạp chiếu phim mini nữa.
- Hôm nay cậu gọi cuộc điện thoại đó là cho thím của cậu à?
Giang Cần nhét vali của hai người vào huyền quan.
Phùng Nam Thư gật đầu:
- Thím là người tốt.
- Thế thím biết cậu tới Thượng Hải rồi mà không cử người đến đón cậu sao?
- Mình không muốn thím đến, nhưng có thể thím sẽ lén đến, lúc đấy cậu đưa mình đi trốn nhé.
Giang Cần ngồi trên sofa không khỏi rơi vào trầm tư vì cuộc trò chuyện qua lại này.
Tối hôm ấy tại gia viên Hồng Vinh, chú Cung đã từng nói rằng đại tiểu thư nhà ông ấy rất thông minh, ai đối với cô ấy thế nào cô ấy đều biết hết, nhưng dường như tiểu phú bà luôn có mâu thuẫn với gia đình mình, chỉ trừ người thím này.
Cũng tức là thím của Phùng Nam Thư là người đối xử tốt nhất với cô ấy.
Nhưng không hiểu sao, kể cả có đứng trước mặt người thím này thì cô cũng không tỏ ra quá thân thiết.
Phải biết rằng biểu cảm của Phùng Nam Thư luôn lạnh lùng băng giá nhưng sâu bên trong tâm khảm thì cô chỉ là một bé đáng yêu dính người, nếu không cô đã không muốn ôm hắn mỗi ngày như vậy, cứ sà vào lòng là chẳng muốn đứng lên.
Từ đây có thể thấy được sự kháng cự của Phùng Nam Thư được bắt nguồn từ việc thiếu an toàn với người nhà họ Phùng, kể cả với thím của cô ấy.
- Giang Cần, tối nay mình muốn ngủ ở đây - Phùng Nam Thư chợt chỉ căn phòng này nói.
Giang Cần bừng tỉnh:
- Cậu ngủ chỗ mình có phải là sẽ phí một gian phòng không?
- Nhưng phòng lần này được miễn phí mà.
- Có lý, thế cậu đi tắm đi rồi mình tắm, tắm xong mình sẽ xem ti vi với cậu. Xong cậu ngủ phòng chính mình ngủ phòng phụ, mình chia nhau ra ngủ riêng.
Phùng Nam Thư cũng khá hài lòng với sự sắp xếp này, đáy mắt lấp lánh niềm vui, sau đó cô từ trong vali lấy một bộ quần áo thay ra sau khi tắm, cởi giày ra rồi lon ton đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước tí tách truyền đến, Giang Cần không nhịn được suýt xoa một trận, thầm nghĩ toi đời rồi, bắt đầu suy nghĩ sâu xa rồi.
Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không chịu nổi trêu chọc, nghe được mỗi tiếng nước người ta đi tắm thôi mà đã hăng tiết cả lên.
Giang Cần giơ tay nhặt gối kê lên chân, tiện tay lấy điều khiển để tăng âm lượng lớn lên.
Một lúc sau, tiểu phú bà mặc áo choàng tắm màu trắng tinh của khách sạn bước ra, tóc đã được sấy sơ qua cho khô một nửa, cô đến gần sofa rồi cởi dép ra, đôi bàn chân trắng nõn tinh tế bước lên ghế sofa.
- Mình tắm xong rồi Giang Cần, đến lượt cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận