Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 521: Đã tốt nghiệp rồi !

- Mình đã nói rồi mà, chỉ cần là công ty nhỏ, thì căn bản không có công việc vừa lương cao vừa thoải mái.
Bạn cùng phòng Lương Tiêu vừa đánh răng xong, nhìn Đặng Viện và Trương Du ngồi phịch trên sô pha, lời nói lạnh lẽo lại nhịn không được mà thốt ra.
Thật ra thì cô cũng tham gia phỏng vấn vòng một, hơn nữa cũng nhận được thông báo phỏng vấn vòng hai, nhưng sau khi biết sẽ làm công tác tiếp thị địa phương, cô lập tức từ bỏ và không tham gia phỏng vấn vòng hai.
Nói đùa, dù thế nào mình cũng là sinh viên đại học, mắt thấy mùa hè đã tới mà còn phải ra ngoài chạy, là không muốn sống nữa sao?
- Giám đốc Nhạc nói, chúng ta chỉ cần chạy mấy ngày, làm quen hoàn cảnh xung quanh để viết kế hoạch thôi, về sau sẽ có nhân viên làm theo ngày bắt tay vào thực thi.
Đặng Viện nhịn không được giải thích một câu.
- Hiện tại ông chủ nào mà chả nói như vậy, bây giờ nhân lực không đủ, tương lai sẽ tốt thôi. Kết quả làm mãi làm mãi, đến lúc sắp nằm gục xuống rồi nhưng vẫn không thấy tương lai tốt ấy đâu.
- Giám đốc Nhạc không phải là ông chủ của bọn mình. - Đặng Viện nhịn không được trả lời một câu.
Lương Tiêu nhướng mày:
- Vậy ông chủ của cậu là ai?
- Còn… còn chưa gặp.
- Ôi trời, ông chủ còn chưa lộ diện à? Đừng nói là, công ty này lúc nào cũng đang trong tình trạng xách dép lên chạy chứ?
Đặng Viện nghe mà không khỏi nhíu mày:
- Không có khả năng, tuy bọn mình chưa gặp ông chủ, nhưng giám đốc Nhạc rất tốt.
- Người tốt có thể dùng mắt là nhìn ra được à? Người xấu cũng đâu viết chữ xấu lên trán người ta, may mà mình không đi tham gia vòng thứ hai. - Lương Tiêu nhịn không được vỗ vỗ ngực, làm ra biểu tình lòng vẫn còn sợ hãi.
Trương Du nghe mà phiền:
- Được rồi được rồi, dù sao cũng đã vào làm, trước hết làm nghiêm túc một tháng đi, dù sao cũng phải lấy tiền lương chứ.
“…”
……
Ba ngày sau, thứ Sáu, toàn bộ mười hai bản kế hoạch quảng bá của bộ phận kế hoạch tiếp thị được nộp lên, do Ngụy Lan Lan cầm về 208.
Sau khi mọi người thảo luận và nghiên cứu, trước mặt Giang Cần có ba bản kế hoạch.
Một bản là của một nhân viên marketing có 5 năm kinh nghiệm trong mảng tiếp thị, một bản là do người cũng từng làm dự án internet viết, một bản còn lại tương đối đặc thù, là do một sinh viên mới tốt nghiệp tên là Đặng Viện viết.
Về phần những người khác, về cơ bản đều có ý nghĩ mò cá ăn may.
- Chúng ta bắt đầu chiến dịch tiếp thị địa phương đợt 1 ở những khu vực mà những người này đảm nhiệm đi, sắp xếp lại chín người còn lại và hòa nhập vào ba nhóm này, do Mã Trường Long, Hải Sảng và Đặng Viện làm tổ trưởng.
- Hình như Đặng Viện còn rất trẻ, mới tốt nghiệp năm ngoái. - Ngụy Lan Lan do dự một chút.
Giang Cần sửng sốt:
- Đã tốt nghiệp rồi, vậy không phải là trưởng thành hơn tôi rồi sao?
- Ặc… cũng đúng.
- Cho nên, có chí không do tuổi cao, người càng trẻ càng có sức liều mạng. Dù sao cũng không yêu cầu bọn họ tự đi tiếp thị địa phương, chỉ cần bọn họ phụ trách hoạch định và phối hợp là được. Cho nên tôi thích dùng người trẻ tuổi hơn, ít nhất là bọn họ chăm chỉ, còn những kẻ lão luyện kia không dễ kiểm soát.
Giang Cần vỗ vỗ kế hoạch trên bàn:
- Mặt khác, ba bản kế hoạch này viết không tồi, mỗi bản thưởng 500 tệ.
- Ok ông chủ.
Buổi chiều, Ngụy Lan Lan trở về trung tâm thương mại Vạn Chúng, cùng Nhạc Trúc chỉnh đốn phân tổ bộ phận kế hoạch tiếp thị, sau đó phát ra ba phần tiền thưởng theo ý của Giang Cần.
Thật ra tiền thưởng có hai tác dụng, một là khen thưởng người được khen thưởng, hai là để khích lệ những người không được khen thưởng.
Đội ngũ mới vừa thành lập, sự gắn kết và lòng hướng về không đủ, nhưng Giang Cần không có thời gian làm những chiêu trò khác, vậy nên hắn trực tiếp phát tiền.
Người xưa nói rất đúng, dưới sự khích lệ nhẹ nhàng sẽ có người dũng cảm!
Nhưng Đặng Viện lại rất mơ hồ khi nhận tiền, chỉ có vậy mà đã cho 500 tệ? Đây cũng quá ngoại hạng đi?
Mà điều kỳ quái nhất chính là, kinh nghiệm làm việc của mình còn chưa tới một năm, thế mà được chọn làm tổ trưởng?
Đặng Viện nắm chặt tiền trong tay, không khỏi cảm thấy trách nhiệm trọng đại, vì thế gọi Trương Du, cầm bản kế hoạch đi kiểm tra lại khu vực mà cô đảm nhận, bổ sung và chỉnh sửa những thiếu sót, cho đến mười giờ tối mới trở về phòng trọ.
Lương Tiêu và Tiền Nhạc Nhạc nghe tiếng liền mở cửa, lập tức tắt ti vi, đã chuẩn bị cả bụng ngôn từ để dội một gáo nước lạnh, nhưng chờ đến khi nhìn thấy Đặng Viện và Trương Du, các cô lại không khỏi hơi sững sờ.
- Sao hai cậu mua nhiều đồ thế?
Đặng Viện lau mồ hôi, đặt túi lên bàn:
- À… Công ty phát tiền thưởng, bọn mình mua chút thịt và rau, đêm nay nhúng lẩu đi, coi như là ăn mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận