Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 487: Kiểm tra đột xuất

Tô Nại nở một nụ cười khó hiểu:
- Lão Đổng, cậu quá quan tâm đến cảm thụ của ông chủ. Nếu để cậu đi mua, cậu chắc chắn sẽ tiết kiệm tiền và mua những thứ rẻ để nịnh hót. Nhưng Phi Vũ lại khác, cậu ta thực tế, cậu ta thật dám hạ tử thủ vào công quỹ ăn uống.
Đổng Văn Hào nhìn cô thật sâu:
- Chị Tô Nại, hình như chị đã vô tình biến thành hình dạng của ông chủ rồi.
- Có quần què ấy chứ hình dạng của cậu ta!
Tô Nại tỏ vẻ khinh bỉ.
- Hai người đang nói gì vậy?
- Không có gì đâu ông chủ.
Giang Cần nhìn Tô Nại bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Phùng Nam Thư, gọi tiểu ác ma ngốc nghếch đến ăn lẩu.
Vì đây là tiệc mừng thành lập công ty mới, nên bà chủ chắc chắn phải có mặt. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Giang Cần vẫn hy vọng tiểu phú bà sẽ không bỏ lỡ bất kỳ thời khắc quan trọng nào.
Hơn nữa, đừng nhìn cô bình thường ríu rít chỉ giỏi chuồn, cũng không tham gia vào việc kinh doanh của 208, nhưng thực tế thì nhân khí của cô còn cao hơn người ông chủ như hắn.
Một lúc sau, tiếng giày da nhỏ vang lên giữa hành lang trống trải.
Phùng Nam Thư ngốc nghếch bước vào 208, phát hiện không có ai nên đến 207. Dọc theo đường đi, cô luôn giữ nguyên vẻ mặt nữ thần lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Giang Cần thì bỗng nhiên muốn trở nên nhí nhảnh.
- Ra nhiều mồ hôi thế? Cậu đi như thế nào vậy?
- Mình thở hồng hộc chạy tới.
Phùng Nam Thư nghiêm túc nói.
Giang Cần bị cô chọc cười, thầm nghĩ mình còn lo lắng cô nàng ngốc này giả ngu, hóa ra là lo lắng thừa thãi:
- Biết là cậu chạy, nhưng sao cậu lại mệt mỏi như vậy?
Tiểu phú bà đưa tay qua:
- Mình chạy từ quảng trường trước.
Giang Cần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô:
- Đi giày da?
- Ừm.
- Phùng Nam Thư, cậu có biết đạp xe không?
Phùng Nam Thư lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn:
- Giang Cần, mình ngốc ngốc, cái gì cũng không biết.
Đại tiểu thư từ nhỏ đã ngồi ô tô đi học, bình thường lại không dám đi chơi một mình, trên cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với xe đạp và xe điện.
Giang Cần muốn mua cho cô một chiếc xe điện để đi chơi, nhưng dạo gần đây hắn phải sửa sang văn phòng và tuyển dụng nhân viên, cho nên không có nhiều thời gian dạy cô.
Quên đi, mua rồi nói sau.
Đúng vào lúc này, Lộ Phi Vũ đi mua nguyên liệu đã trở về, y xách theo một đống đồ lớn vào cửa, cả người đều thở hổn hển, ngón tay bị siết cho đỏ bừng.
Khóe miệng Giang Cần co giật hồi lâu, nghĩ thầm tôi con mẹ nó bị hoa mắt sao, sao lại nhìn thấy người hình xe tải?
- Ông chủ tôi đã về rồi, mua rất nhiều thứ, đều là loại tốt nhất và đắt nhất, ăn không hết thì cất trong tủ lạnh cho lần sau!
- Anh là đồ bại gia chi tử…
Tô Nại ở một bên lộ ra biểu tình đắc ý, thầm nghĩ ông chủ chó cả ngày nói tôi và Lộ Phi Vũ không có EQ, không có EQ thì sao? Chúng tôi có IQ, chúng tôi có tiền là thật dám tiêu!
Sau đó mấy người ngồi xuống, ghép mấy cái bàn lại, lấy ra một nồi nước lẩu cay, một nồi nước lẩu xương bò, một đỏ một trắng, mở ra rồi cho vào trong nước, sau đó bật điện đun nóng.
Không bao lâu sau, mùi thơm cay nồng theo hơi nước bắt đầu lan tỏa khắp phòng, hương thơm nồng đậm.
Nhưng ngay khi mọi người định xuống đũa thì lại có tiếng bước chân vang lên trong hành lang trống trải, tiếp đó cửa phòng 208 bên cạnh bị mở ra.
Giang Cần dừng đũa nhìn về phía cửa, phát hiện giáo sư Nghiêm từ 208 đi ra, đen mặt bước vào phòng 207 nói:
- Giang Cần, cậu quả nhiên nuôi chó ở căn cứ khởi nghiệp? Nếu không phải tôi kiểm tra bất ngờ, đến bây giờ tôi vẫn còn bị cậu che mắt!
Giang Cần đều sững sờ, thầm nghĩ thầy kiểm tra bất ngờ chỗ nào a, thầy là ngửi mùi lẩu rồi đến đây!
- Văn Hào, lấy thêm bát đũa cho giáo sư!
- Được rồi!
Giáo sư Nghiêm đỏ mặt, còn muốn giãy giụa một chút, kết quả Giang Cần bỗng nhiên chạy đến 208, mở tủ lấy ra hai chai rượu, đồng thời "vô tình" để lộ hóa đơn ra ngoài.
- Con mẹ nó, hóa đơn tám trăm mấy một chai sao lại để thầy thấy rồi. Thôi được, em sẽ ăn ngay nói thật. Rượu này là em mua mấy ngày hôm trước, mãi không nỡ uống, hôm nay dùng để hiếu kính thầy vậy.
- Giáo sư, đừng do dự nữa. 207 là vùng trũng đạo đức của toàn bộ thế giới. Ở đây ăn gì ngon cũng không lạ, trước khi bước vào tháo bỏ ranh giới cuối cùng, sau khi ăn xong ra ngoài ta đeo vào lại là được.
Nghe được câu này, Phùng Nam Thư đang ngồi ngoan bên cạnh không nhịn được mà lắc lắc chân.
Trầm mặc một lúc lâu sau, giáo sư Nghiêm thản nhiên đi vào, ngồi vào giữa Giang Cần và Đổng Văn Hào, mặc dù nồi còn chưa mở, nhưng giáo sư đã cầm đũa vừa nhanh vừa tốt.
Đương nhiên, uống rượu một mình thì không thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận