Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 346: Tôi, không có lợi thì không dậy sớm (1)

- À đúng rồi Xảo Na, cấp dưới Quách Tử Hàng của cô thế nào rồi? Giờ cậu ta đang phụ trách mảng nào vậy?
Giang Cần uống một ngụm nước rồi thuận miệng hỏi thăm tình hình gần đây của bạn tốt.
- Theo như những gì ông chủ đã sắp xếp thì giờ cậu ta đang phụ trách việc tiếp nối các dì trong ký túc xá, phải nói là phát triển như cá gặp nước, ít nhiều gì nhờ cậu ta nên lượng công việc của tôi mới giảm được thế này.
Đinh Xảo Na dùng thành ngữ bốn chữ “Như cá gặp nước”, đây là điều Giang Cần không ngờ tới.
Thằng này thật được, lão Quách nhận được đánh giá thế này cũng không uổng công hắn lo lắng.
- Có lẽ khoảng thời gian tiếp theo sẽ còn vất vả hơn bây giờ nhiều, nhưng tôi tin mọi người có thể làm được, thị trường bên Đại học Khoa học Kỹ thuật nhờ hết vào hai người.
- Chúng tôi sẽ dốc hết sức, nhưng mà ông chủ này, mấy hôm ra mắt ông chủ không theo dõi à?
- Sắp tới mùa thi rồi, tôi phải ôn tập chứ, dù sao thì tôi cũng là ngôi sao học tập mà.
Giang Cần khí khái ăn nốt con thỏ, ăn xong thì lau miệng và tạm biệt hai người.
Ngôi sao học tập là giả nhưng học để không lấy quá nhiều trứng ngỗng về là thật, bằng không với tính cách của mẹ thì hắn chắc chắn sẽ bất ổn cả năm.
Trước đó hắn đã hẹn với ba thằng trong ký túc xá xong rồi, bắt đầu từ ngày mai bốn người phải cùng nhau tự học hăng hái, ai đi trước làm chó.
Nhưng mà trước khi về ôn tập, Giang Cần vẫn thuận đường đi tới trung tâm thương mại Vạn Chúng một chuyến.
Giờ việc mua hàng trên mạng đã hừng hực khí thế, sau khi các sản phẩm trải qua đủ loại marketing thì doanh số đã đi lên nhanh chóng, điều đó chứng minh có rất nhiều sinh viên giàu có.
Có doanh số chống lưng, Giang Cần cũng tự tin hơn nên định lộ mặt trong giai đoạn mấu chốt này, miễn cho người ta quên sự tồn tại của mình.
Hắn đỗ xe ở bãi giữ xe rồi đi thang máy tới tầng bốn, tới văn phòng của Nhạc Trúc.
- Mời Giang tổng uống trà.
Nhạc Trúc bưng một chén trà tới:
- Công việc làm ăn bên đại học của cậu có bận lắm không?
- Cũng ổn, chủ yếu là đang chuẩn bị mở rộng thị trường qua bên Đại học Khoa học Kỹ thuật nên dạo này khá bận bịu. - Giang Cần uống một ngụm trà rồi nói.
- Nói tới Đại học Khoa học Kỹ thuật, tôi đã giao việc cho trưởng phòng Trương sắp xếp xe vận tải để giao hàng rồi, tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc, cậu có thể yên tâm.
- Tôi cũng không tới đây gặp giám đốc Nhạc để đòi xe, chỉ là đang đi làm việc ở gần đây nên mới ghé qua thôi, à đúng rồi, miếng độn giày lần trước dùng ổn không?
Nhạc Trúc cười mỉm:
- Dùng rất tốt, ít nhất là chân không còn đau như trước nữa.
- Vậy là tốt rồi.
Nói tới nói lui hai người vẫn chưa nói tới vụ doanh thu, dù Giang Cần có lái qua đề tài đó thì Nhạc Trúc cũng lảng tránh.
Hắn nói mãi thì cũng ngại chứ:
- Giám đốc Nhạc, cô thấy doanh thu bán hàng online tháng này của chúng ta có cao hay không?
Như vậy có vẻ quá cố tình, mất tự nhiên, không hợp với tác phong bình thường của hắn.
- Trong giám đốc Nhạc mệt mỏi thế này có phải là không nghỉ ngơi tốt không?
Nhạc Trúc thở dài:
- Từ sau đông chí, trung tâm thương mại luôn diễn ra đủ loại sự kiện, tôi là giám đốc marketing đương nhiên là phải xung phong nhận việc rồi, vậy nên thời gian nghỉ ngơi mới ít đi, tới Nguyên Đán là tốt rồi.
Giang Cần hiểu rõ, Nhạc Trúc không phải không muốn nói đến doanh thu, mà là trong khoảng thời gian gần đây các sự kiện marketing offline của Vạn Chúng xảy ra quá thường xuyên.
Từ giảm giá khi đổi mùa, đông chí tới hoạt động Giáng Sinh rồi đẩy mạnh tiêu thụ trước tết Nguyên Đán, quá nhiều nên tất cả nhân viên của trung tâm thương mại đều dồn hết lực chú ý vào offline.
Vậy nên rất có thể Nhạc Trúc không có thời gian hỏi tới doanh số bán hàng online, hoặc lại doanh số bán hàng online quá ít so với doanh số bán hàng offline.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Sinh viên có nhiều tới đâu thì cũng không thể đọ lại sức mua trực tiếp trong thời gian diễn ra hoạt động giảm giá được.
Giang Cần cảm thấy rất bất đắc dĩ, hình như hôm nay không ra oai được rồi, vì vậy nên hắn đang đứng dậy chuẩn bị rời đi thì lại bị thư mời màu xanh nước biển trên bàn hấp dẫn.
- Thương hội Lâm Xuyên là cái gì? - Giang Cần bỗng mở miệng hỏi.
Nhạc Trúc hơi sửng sốt:
- À, người được nhận thư mời không phải tôi mà là Hà tổng, nói trắng ra thì thương hội Lâm Xuyên là một câu lạc bộ có thành viên là những ông chủ có tiếng, hằng năm vào Nguyên Đán bọn họ đều gặp nhau một lần, Hà tổng cũng là thành viên trong đó.
Giang Cần duỗi tay cầm lấy thư mời:
- Vừa hay tôi cũng có vài việc muốn tìm Hà tổng một chuyến, có cần tôi tiện đường đưa cho Hà tổng giúp không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận