Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 583: Hôm nay ai cũng không được học tập ! (1)

À, học kỳ trước các cậu đều thuyết phục tôi đừng học, còn nói ôn thi sớm sẽ nhanh quên, còn vỗ ngực thề thốt không ai học, cuối cùng chỉ có mình tôi trượt. Cho dù lần này là để trả thù, tôi mẹ nó thề không bao giờ rời sách!
- Lão Giang, chúng ta cùng ôn tập đi?
Giang Tần khóe miệng cong lên:
- Tôi không ôn tập, ta mẹ nó có thiên bẩm.
- Mẹ kiếp, suốt ngày trang bức, nếu cậu không ôn tập thì tôi sẽ phái Chu Siêu đi ăn phân!
Tào Quảng Vũ hung hăng mắng.
Bây giờ y đã thông minh rồi, biết Giang Cần quá chó, đến nỗi phát thề mà y cũng không dám thề bằng chính tên mình.
- Không tin thì thôi. Bây giờ tôi đi ngủ cho các cậu xem, chứng minh tôi không sợ hãi.
Giang Tần cởi quần áo, mặc bộ đồ ngủ và nằm thoải mái trên giường.
Tào Quảng Vũ vẻ mặt hâm mộ, quay đầu nhìn Nhâm Tự Cường:
- Lão Nhâm, chúng ta đừng học nữa. Ngày mưa là thời điểm tốt nhất để ngủ. Chúng ta đi ngủ một lát được không?
- Không, tôi muốn học.
Ba người nhìn nhau, không học được gì nhưng lại không dám đặt sách trên tay xuống, sợ người khác học được nhiều hơn một chút.
Cứ như vậy, ba người nghiến răng kiên trì đến tận đêm khuya, nhưng đến ngày thứ hai, Tào Quảng Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
- Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy là không được. Chúng ta có thể dừng lại một lát được không? Hôm nay không ai được học, chúng ta đến quán net chơi cả ngày đi!
Nhâm Tự Cường vẫn nói như cũ:
- Không, tôi muốn học.
- Lão Nhâm, sao cậu lại cứng đầu như thế chứ?!
Tào Quảng Vũ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Nhâm Tự Cường ngồi dậy khỏi giường, nói:
- Tôi muốn học còn không được? Còn có vương pháp hay không?
Tào Quảng Vũ hít sâu một hơi:
- Làm như vậy đi, bữa tối tôi mời, tiền net cũng trả, bốn người chúng ta ngồi cạnh nhau ở quán net, không ai được rời đi. Thế nào?
- Vậy thì được. - Nhâm Tự Cường lập tức vứt cuốn sách trong tay đi.
- Lão Giang, cậu cũng đi cùng chúng đi.
Giang Cần vừa rời giường và thay giày xong, chân đạp hai cái rồi xua tay:
- Tôi không đi được, 207 còn chút công việc chờ được xử lý, lại nói, rớt tín chỉ thì rớt tín chỉ thôi, có gì đâu mà lo.
Sau khi Tào Quảng Vũ nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt:
- Nói bậy, chắc chắn cậu lại đi học trộm, cái con gà cựa này.
- Các cậu nói năng điên rồ gì đấy, mau mau cút, đừng quấy rầy ông đây kiếm tiền, con mẹ nó chứ, ngay cả bản đồ trò chơi không nhìn không hiểu, thì tôi đi quán net làm cái gì? Xem Cừu vui vẻ và Sói xám à?
- Xem Cừu vui vẻ cũng được, dù sao hôm nay bốn người chúng ta, ai cũng không được phép học tập.
Giang Cần nhịn không được nâng trán:
- Cùng một cái ký túc xá, tin tưởng tôi một chút không được à. Như này đi, hôm nay tôi sẽ không mang theo tư liệu học tập gì cả, xử lý xong chuyện công việc, tôi sẽ đi xem Cừu vui vẻ.
Nhâm Tự Cường lập tức tiến tới bên tai Tào Quảng Vũ:
- Cậu ta còn cần mang tư liệu ôn tập ư? Phùng Nam Thư chính là sách giáo khoa sống đấy!
- Đúng vậy, Lão Nhâm nói rất đúng, nếu cậu tìm Phùng Nam Thư ôn tập, một ngày có thể học bằng chúng tôi học nửa ngày, chúng tôi đi quán net cả ngày sẽ thua thiệt chết!
- Cậu cầu xin tôi à?
- Cầu xin cậu mà lão Giang, đừng rời xa tầm mắt của chúng tôi mà học trộm.
Sau kỳ thi cuối kỳ lần trước, bọn Tào Quảng Vũ đều biết rõ ràng, Giang Cần là cao thủ học trộm, căn bản không thấy hắn đã học lúc nào, nhưng hắn luôn đủ điểm qua môn.
Cho nên nếu như Giang Cần không đi, ba người bọn họ sẽ không an lòng chơi game được.
- Lão Tào, cậu thật đúng là một người có cử chỉ điên rồ.
Giang Cần bó tay rồi, thế là thở dài, cầm lên dù che mưa đi theo đám bọn họ ra cửa.
Lâm Xuyên vừa mới mưa nên không khô nóng lắm, nhưng nhiệt độ không khí cũng không hạ xuống nhiều, mấy người rẽ đường nhỏ đến đường dành riêng cho người đi bộ, đi vào quán net thông qua cửa sau phòng cháy.
Tất nhiên quán net phụ cận Lâm Đại không thể nào so sánh với quán net trong thành phố, hoàn cảnh đã u ám, hành lang hẹp dài, đã thế mùi mì tôm và mùi khói thuốc còn tràn ngập ở trong đó.
Bốn người mở máy xong, sau đó lại tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Không cần học tập nên Tào thiếu gia rất vui vẻ, còn tặng mỗi người một chai Coca.
- Chúng ta thế này gọi là khổ nhàn kết hợp.
Tào Quảng Vũ vừa mở ra máy liền không nhịn được mà nói một câu.
Giang Cần ngáp một cái:
- Chơi game dễ làm cho tinh thần trở nên mệt mỏi, sau khi cuồng hoan, còn lại chỉ là trống rỗng và áy náy, cho nên tôi cho rằng, ở lại ký túc xá ngủ nướng mới là khổ nhàn kết hợp.
- Ngủ nướng thì không được, ai biết các cậu thật sự ngủ nướng hay là học trộm ở trong chăn?
- Lão Tào, cậu thật sự cứ thích nghĩ xấu cho người khác mà.
- Đấy không phải là bởi vì có tấm gương sáng lão Giang cậu sao? Lần trước thi cuối kỳ, con mẹ nó, cậu rõ ràng nắm chắc sẽ qua môn, còn lừa tôi một bữa cơm chia tay!
Tào Quảng Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận