Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 310: Không nhặt đồng nghĩa với ném tiền qua cửa sổ (1)

Mới sáng sớm mà gió lạnh đã thổi vù vù.
Giang Cần thay quần áo xong thì xoa xoa tay đi ra khỏi ký túc xá, nhìn ra ngoài vườn trường trống không, ngay cả không khí cũng ẩn chứa cơn lạnh khiến người ta chỉ muốn nằm liệt trên giường.
- Đa la la đa la la, gió lạnh rét chết tôi, ngày mai phải xây tổ.
Giang Cần vừa đọc vè vừa đi đến căn cứ lập nghiệp, mới đi được nửa đường mà cái điện thoại Nokia rát nách trong túi áo hắn đã rung lên liên hồi.
Giang Cần giả bộ không nghe thấy.
Thời tiết chó má này lạnh quá đi mất, hắn không nỡ rút tay ra khỏi túi áo.
Nếu nó rung mười giây thì tức là chuyện không quá quan trọng, bao giờ tới căn cứ ấm áp rồi gọi lại cũng được.
Nhưng ai ngờ cái điện thoại cứ rung lên mãi, rung đến mức Giang Cần không thể không bắt máy.
- A lô?
- Có thông báo mới nhất đây Giang Cần, lát nữa hiệu trưởng Trương muốn đi tham quan chỗ đó của cậu. - Giọng nói của Lữ Quang Vinh phát ra từ loa.
Giang Cần giậm chân đi về phía trước:
- Không phải mới tới à? Lại tới nữa, đừng khách sáo đến thế chứ, giờ đồ trong văn phòng em vẫn còn đủ dùng mà.
- ?
- Chẳng lẽ không phải là hiệu trưởng Trương tới tặng ấm áp ạ?
- Tặng ấm áp cái gì? Thầy đưa đoàn học tập của ba trường đại học kia tới tham quan, chính thống hơn lần trước nhiều, hơn nữa đây còn là hoạt động đối ngoại nữa, cậu phải để tâm vào.
Giang Cần nghe xong thì thấy rất bất ngờ:
- Chỗ em thì có gì để học hỏi?
Giọng Lữ Quang Vinh vang lên từ từ:
- Sau khi cậu lên Báo Thanh niên Lâm Xuyên đã tạo ra những sự ảnh hưởng tích cực nên bọn họ lại tổ chức một đoàn học tập nữa, mục đích của đoàn học tập lần này là tích lũy kinh nghiệm lập nghiệp trong thực tế.
- Ok em biết rồi, đảm bảo khiến bọn họ có đi mà không có về.
Giang Cần cười mỉa một cái rồi cúp điện thoại, sau đó giậm chân uỳnh uỳnh đi vào căn cứ lập nghiệp.
Hôm nay vốn định tập hợp mọi người mở họp để bàn bạc về kế hoạch marketing tiếp theo và chuyện làm sao để khiến lượng người dùng mới tăng lên, nhưng vì đoàn học tập tới chơi nên chỉ đành hoãn cuộc họp tới chiều thôi, còn sáng thì hắn chuẩn bị dùng hết thời gian đó để tổng vệ sinh.
Trải qua sự kiện trang web Multi-group chính thức online và quá trình marketing, nhân viên ở 208 đã mệt mỏi như vừa đi xuống khỏi tàu lượn siêu tốc.
Nói đơn giản là mấy hôm trước dồn nhiều sức quá nên hôm sau hồn vía lên mây, giờ làm mấy việc tay chân vừa hay có thể thả lỏng đầu óc.
- Hiệu trưởng Trương lại muốn tới tham quan, mọi người nhanh tay dọn dẹp chút đi.
Giang Cần vỗ tay ngay sau khi bước vào 208.
Vừa dứt lời, Đồng Văn Hào đã vác máy tính định chạy ra ngoài, Lộ Phi Vũ dẫm lên bàn định rút bóng đèn làm Giang Cần tức đến mức phỉ nhổ bọn họ ngay tại chỗ.
- Đệch, có tiền đồ xíu đi được không? Lần này không lừa người!
- Thế thì làm gì?
- Tổng vệ sinh tập thể làm văn phòng xinh đẹp hơn, đa số những người tham quan đều là người ngoài trường, thẳng cái lưng lên, sang lên đừng để phèn nó lộ ra ngoài, mang đồ tốt nhất lên luôn đi.
Giang Cần chỉ huy mọi người thu dọn văn phòng sáng sủa sạch sẽ, còn dịch mấy chậu cây xanh trước cửa 207 sang bên mình nữa.
Tới gần mười một giờ trưa, Trương Bách Thanh mới dẫn đoàn người đông nghịt tới.
Trong số đó dựa vào dáng vẻ và tuổi tác của tám người đi trước thì có vẻ là giáo viên của ba trường khác, đằng sau còn có mười mấy sinh viên đeo huy hiệu riêng biệt của mỗi trường.
- Các vị giáo viên và bạn học, nơi này chính là 208, mọi người có thể tùy ý đi tham quan và cảm nhận bầu không khí ở đây.
Trương Bách Thanh giới thiệu qua qua cho bọn họ một chút rồi túm Giang Cần sang một bên:
- Không phải em nói chó cũng không thèm làm mua hàng theo nhóm à? Em định giải thích hành động của những người giao hàng trong trường như nào đây?
Giang Cần bình tĩnh mở miệng:
- Đó là mua hàng qua mạng chứ không phải mua hàng theo nhóm.
- Đừng hòng lừa thầy, em nghĩ đổi tên là thầy không nhìn ra à?
Giang Cần cười ngây ngô:
- Em xin lỗi thầy, em thừa nhận là em có đánh cược nhưng chẳng phải hiệu quả bây giờ cũng không tệ lắm đúng không, chỉ cần em không sa đọa thì chắc chắn là ổn.
Trương Bách Thanh cười lạnh:
- Được, vậy chỉ cần hôm nay em tiếp đãi đoàn học tập tốt, làm trường nở mày nở mặt thì thầy sẽ không làm phiền em nữa.
- Vậy quá đơn giản, em đã chuẩn bị ba kế hoạch để đoàn học tập vui vẻ ra về.
Giang Cần liếc mắt ra hiệu, Ngụy Lan Lan gật đầu, ngay lập tức cùng Văn Cẩm thụy bắt đầu lấy ra cả đống đồ.
Sách tuyên truyền xí nghiệp, album ảnh hồi đi chơi, đồ ăn vặt ngon lành.
Thật ra người ngoài tới tham quan làm gì nhìn ra thứ gì hữu dụng chứ, bạn cũng không thể mở số liệu bên trong cho bọn họ xem được, mà dù có mở thì chưa chắc bọn họ đã hiểu.
Vậy nên thứ có thể xem là ảnh chụp và sổ tay giới thiệu, cộng thêm một bụng đồ ăn vặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận