Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 182: Bà chủ rất thích cô

Thực ra, sau khi chiếc Audi màu đen rời khỏi ký túc xá nữ cũng không chạy xa, đến quảng trường Tiến Lên của tòa giảng đường thì dừng lại, dù sao buổi chiều hai người đều kín tiết, nếu bây giờ ra ngoài hóng gió thì không thực tế lắm.
Nhưng trước khi vào tiết vẫn còn chút ít thời gian, thế nên Giang Cần đưa Phùng Nam Thư đến quán trà sữa Hỉ Điềm một chuyến.
- Muốn đi uống trà sữa sao?
Phùng Nam Thư mở miệng hỏi.
Sau khi Giang Cần nghe xong thì lắc đầu:
- Không phải đi uống trà sữa, cậu là bà chủ của Hỉ Điềm, mặc dù có hơi sợ người, nhưng cũng không thể cứ giấu mặt mãi được.
- Mình còn chưa có giấy chứng nhận.
Phùng Nam Thư vẫn chưa quên chuyện giấy chứng nhận bà chủ.
Giang Cần không nhịn được nhìn cô:
- Cậu cứ mãi không đến, đoán chừng Phòng Tiểu Tuyền đã quên mất cậu là bà chủ, còn muốn lấy giấy chứng nhận?
- Vậy sau này mình sẽ đến thường xuyên.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đến trước cửa quán trà sữa Hỉ Điềm.
Cuộc thi hoa khôi đã kết thúc, nên sức nóng marketing cũng bắt đầu suy yếu, nhưng không khí kinh doanh ở quảng trường Tiến Lên quả thực đã được khuấy động lên, khách hàng lưu lại vẫn còn rất nhiều, lưu lượng khách thật sự khác nhau một trời một vực so với trước đây.
Còn biểu hiện xuất sắc của Phòng Tiểu Tuyền trong giai đoạn tiếp thị cũng chứng minh năng lực kinh doanh của cô, vì vậy, Giang Cần dự định thăng chức cho cô lên làm quản lý, đồng thời tăng lương.
Nhưng tốt nhất vẫn nên lấy danh nghĩa của tiểu phú bà để làm việc này, dù sao trên danh nghĩa chủ quán trà sữa vẫn là cô.
Sau khi đi vào cửa, Giang Cần nhìn thấy ba người.
Một người là Phòng Tiểu Tuyền, còn lại là hai vị tướng lĩnh mà cô tuyển dụng, Hồ Hinh và Trần Dũng.
Hai người họ đều là sinh viên đại học, một người là sinh viên năm hai, một người là sinh viên năm ba, đều do Phòng Tiểu Tuyền một tay lựa chọn.
Công việc kinh doanh của Hỉ Điểm càng ngày càng tốt, còn giai đoạn quảng bá đỉnh điểm cũng đã qua, không thể cứ mãi bóc lột một mình Phòng Tiểu Tuyền được nữa.
Hơn nữa, nếu Hỉ Điềm thực sự muốn mở chi nhánh ở các trường khác, vậy thì trong tay Giang Cần nhất định phải có một vài quản lý quán trà sữa có ích đi theo.
Phòng Tiểu Tuyền với tư cách là người trưởng thành cùng với Hỉ Điềm từ ban đầu, chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Cô nhẫn nhục chịu khó, thái độ làm việc trung thực, làm việc dứt khoát gọn gàng, Giang Cần nhìn ra được tất cả những ưu điểm này, vì vậy Giang Cần có ý định cho cô học cách làm thế nào để quản lý một quán trà sữa, từ đó dùng làm khuôn mẫu cho các chi nhánh ở giai đoạn sau.
Cô không phải sinh viên Đại học Lâm Xuyên, thời gian tương đối tự do, được cử đến bên Đại học Khoa học Kỹ thuật cũng không sợ việc học bị trì hoãn, cô là một ứng viên rất phù hợp.
Thế nhưng, Phòng Tiểu Tuyền làm trà sữa đúng là ngon, nhưng lại không hề có kinh nghiệm làm quản lý, nên nhân lúc kế hoạch lập chi nhánh vẫn chưa bắt đầu, Giang Cần rất muốn đào tạo cho cô nhiều hơn.
Còn làm thế nào để tuyển được người phù hợp lại là điều cô cần học nhất trong thời gian ngắn.
- Ông chủ, bà chủ, chào buổi chiều.
Khi Phòng Tiểu Tuyền nhìn thấy Giang Cần và Phùng Nam Thư bước vào, đôi môi nhỏ nhắn như thể phủ mật ong.
- Công việc kinh doanh dạo này thế nào?
Giang Cần tùy ý quan sát cửa hàng.
Phòng Tiểu Tuyền gật đầu:
- Cũng được, mặc dù không điên cuồng như khoảng thời gian diễn ra cuộc thi hoa khôi, nhưng cũng không hề thua kém.
- Hai người làm việc bán thời gian thì sao, làm tốt không?
- Hồ Hinh cũng được, tay chân nhanh nhẹn, còn Trần Dũng chưa từng làm qua việc này, nên vẫn đang học hỏi. Nhưng bán trà sữa không phải là công việc gì khó khăn, chắc hẳn cậu ấy sẽ nhanh chóng thích nghi được thôi.
Giang Cần gật đầu, hắn không bắt bẻ quá nhiều đối với việc có kinh nghiệm chuyên môn hay không:
- Đúng rồi, Tiểu Tuyền, hôm nay chúng tôi đến là có chuyện muốn thông báo.
- Chuyện gì vậy ông chủ?
- Bà chủ quán chúng ta cảm thấy trong khoảng thời gian này chị làm việc rất chăm chỉ, nghiêm túc trách nhiệm, nên muốn cho chị làm quản lý của Hỉ Điềm, đồng thời tăng thêm 20% lương.
Phùng Nam Thư cũng học theo rất nhanh, Giang Cần vừa dạy xong một lượt thì cô đã biết nói:
- Tiểu Tuyền, sau này chị phải tiếp tục cố gắng nhé.
- Cảm ơn ông chủ, cảm ơn bà chủ, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
Trên mặt Phòng Tiểu Tuyền lập tức hiện lên vẻ vui mừng mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Thật ra lương của cô đã được tăng một lần rồi, lần này lại tăng thêm, còn được thăng chức, cảm giác xúc động chắc chắn không nói cũng hiểu.
Nhân lúc sự xúc động này vẫn còn dâng cao, Giang Cần cũng nói đơn giản về kế hoạch tiếp theo với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận