Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 329: Học cách bao dung

Sau một lúc lâu, Giản Thuần cầm nồi điện trở lại B704, mọi người chờ ở trong phòng đều hai mặt nhìn nhau.
Đây chính là mặt mũi của Giang Cần.
Há miệng liền mượn được một gian phòng học, sự tình rõ ràng nằm trong lệnh cấm, nhưng ngay cả nồi cũng tặng kèm, đây cũng quá ngầu đi.
Lại liên tưởng đến cảnh vừa rồi, Giang Cần mặt không chút thay đổi gọi điện thoại, thật sự miêu tả được cụm từ nam thần cao lãnh không nói nhiều.
- Trời ạ, lúc Chu Phượng tới da đầu tôi đều tê dại, không nghĩ tới là hỏi chúng ta có cần nồi hay không?
- Giang Cần thật không hổ là nam thần của tôi, đi cửa sau thật sự rất vui vẻ!
- Tôi chưa bao giờ thấy Chu Phượng sẽ nể mặt ai…
Nghe được tiếng thán phục của mọi người, Trang Thần đứng ở phía sau cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Chuyện Giản Thuần muốn làm mình không có biện pháp giải quyết, nhưng người đàn ông khác lại có biện pháp giải quyết, rốt cuộc trông có vẻ y rất vô năng, thế nhưng y thật sự vô năng.
Nếu như…
Chúng ta nói nếu như.
Nếu như người vừa gọi điện thoại là mình, vậy Giản Thuần sẽ nghĩ như thế nào?
“Chu Phượng, tôi là Trang Thần, chuẩn bị cho tôi một phòng học, tôi muốn nấu sủi cảo, đúng, lập tức, lập tức, đưa thêm một cái nồi tới đây!”
“Giản Thuần, mình an bài xong rồi, đêm nay, chúng ta hãy cùng trải qua tiết đông chí vui vẻ đi!”
Trang Thần sau khi mơ giữa ban ngày, cảm giác da đầu đều sảng khoái tê dại, thậm chí đã tưởng tượng được ánh mắt sùng bái của Giản Thuần.
Nhưng sau khi trở lại hiện thực, y lại hoàn toàn trống rỗng.
Lại quay đầu nhìn Giản Thuần một cái, cô đang cùng Tưởng Điềm chia sẻ cuộc đối thoại vừa rồi với Chu Phượng, trên mặt còn mang theo nụ cười động lòng người.
……
Sau trưa trời đổ tuyết, ánh trời chiều mùa đông rải xuống từng sợi, lạnh lẽo mà ấm áp.
Giang Cần chuyển ghế ra ban công ký túc xá, vừa phơi nắng vừa nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng. Thẳng đến hai giờ rưỡi chiều, phơi nắng đến mức mệt người, hắn mới vỗ mông xoay người rời đi.
- Giang ca quá không nghĩa khí, Đông Chí còn đi lung tung, ngay cả tiệm net cũng không đi.
- Điều này cũng không thể trách cậu ta, cậu ta bận kinh doanh, nào giống như chúng ta. Làm anh em phải học cách thấu hiểu, học cách bao dung.
Nhâm Tự Cường trừng lòi cả mắt, không hiểu tại sao chuyện khéo hiểu lòng người này lại phát sinh trên người Tào Quảng Vũ.
Bất quá chờ y phục hồi tinh thần, lại phát hiện lão Tào đã thay xong quần áo, còn quấn khăn quàng cổ, không nói một tiếng mở cửa, cũng chuẩn bị chuồn đi.
- Lão Tào, cậu đi đâu vậy?
- Tôi đi hẹn hò, nhớ kỹ, học cách bao dung.
Ba phút sau, Giang Cần chậm rãi đi tới 207, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một hồi thanh âm vô cùng náo nhiệt.
Ngụy Lan Lan, Văn Cẩm Thụy, Đàm Thanh và Thời Miểu Miểu đang vừa nói chuyện phiếm vừa nhào bột mì, bên cạnh còn có Đổng Văn Hào hóa thân thành ma cây, đang điên cuồng băm nhân bánh trên thớt, giết đỏ cả mắt.
- Ông chủ, Đông Chí vui vẻ!
Giang Cần cởi áo lông ra, tiện tay đưa cho Thời Miểu Miểu:
- Đông Chí vui vẻ, các tòa ký túc xá đã thu đủ tiền hàng chưa?
Đàm Thanh nghe tiếng mở miệng:
- Thu đủ rồi, Từ Ngọc học tỷ đã nhập sổ toàn bộ, nhưng có một khoản tiền tạm ứng lớn. Bởi vì vốn lưu động của các thương gia đang căng thẳng, nên chúng tôi đã trả trước một phần, phần còn lại của khoản thanh toán đã được sắp xếp vào đầu tháng Một.
- Tốt nhất vẫn nên thống nhất thời gian thanh toán, không nên làm lung tung, nếu không công tác đối chiếu hậu kỳ sẽ tăng thêm lượng công việc cho Từ Ngọc.
Từ Ngọc đang xoa mặt, khéo mặt cười:
- Không sao đâu ông chủ, có Lan Lan và Đàm Thanh giúp tôi, công việc vẫn rất nhẹ nhàng.
Giang Cần gật đầu, đến bên Đổng Văn Hào dạo một vòng:
- Sáng nay tôi vừa ăn sủi cảo trong căng tin, nhân bánh kia quả thực không ngon lắm.
Đổng Văn Hào nghe xong lập tức quay đầu lại:
- Ông chủ, lát nữa nếm thử nhân bánh bí mật của Đổng thị tôi đi.
- Lại là Đổng thị? Lão Đổng, sao anh không đi học đầu bếp, nước ta thật là lỗ lớn rồi, bằng không phải mở cho một mình anh một cái khoa nấu ăn.
- Lâm Đại không có chuyên ngành này, nếu không tôi nhất định sẽ đăng ký.
Đổng Văn Hào dừng khoái đao lau mồ hôi, cảm thấy thế giới thiếu một đầu bếp nhưng lại có thêm một văn hào thì cũng không khác nhau là bao.
- Lát nữa gói thêm một đồng xu vào đi, ai ăn được thì có thể nhận được một nụ hôn ngọt ngào của ông chủ, thế nào?
Giang Cần nhìn chậu nhân bánh đầy ắp đột nhiên nảy ra ý tưởng.
- Hả? Vậy tôi không ăn, tôi chỉ ăn lẩu thôi.
- Câm miệng, anh không muốn, các nữ nhân viên khác còn không muốn sao? Thật ích kỷ!
Các cô gái 207 liếc nhau, tiếng cười duyên lập tức vang lên:
- Ông chủ, chúng tôi cho dù muốn cậu cũng không dám cho đi, bà chủ một cước là đá nát đầu gối của cậu đó nha?
Bạn cần đăng nhập để bình luận