Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 543: Lạ và quen

Trong nháy mắt, cảm giác tồn tại của Trang Thần trực tiếp được bản thân y tự kéo đầy lên.
Giang Cần nhìn Trang Thần, thầm nghĩ thằng khỉ gió này mẹ nó thật đúng là một bảo tàng. Từng biểu cảm từng động tác đều khiến người ta muốn đánh y.
- Được rồi, chụp xong rồi.
Giang Cần trả máy ảnh lại, xoay người định đi, kết quả lại bị Giản Thuần gọi lại:
- Giang Cần, tôi có thể chụp ảnh với cậu không?
Nghe được câu này, nụ cười của Trang Thần bỗng nhiên cứng lại trên mặt, tay cũng không nhịn được mà run lên.
- Với tôi sao? - Giang Cần có chút không hiểu.
Giản Thuần khẽ mỉm cười:
- Chúng ta là bạn cùng lớp, tôi đã có hình chung với rất nhiều người trong lớp, nhưng chỉ trừ mỗi cậu. Cậu xem việc kinh doanh của cậu càng làm càng lớn, sau này nếu cậu nổi tiếng rồi, tôi nói cậu là bạn thời đại học của tôi thì chắc cũng không ai tin đâu.
Giang Cần ngẩng đầu nhìn Trang Thần, sau đó cười ha hả:
- Thôi bỏ đi, cũng đâu có ai chụp hình giùm.
- Trang Thần, phiền cậu chụp giúp chúng tôi hai tấm hình được không? - Giản Thuần đưa máy ảnh vào tay Trang Thần.
Trang Thần nhìn cái máy ảnh trong tay, trong lòng đột nhiên dâng lên vô vàn cay đắng.
Phải trả lời như thế nào?
Chẳng lẽ từ chối sao?
Đừng quên, mình là một chàng trai ấm áp.
Trang Thần im lặng hồi lâu, vẫn bày ra dáng vẻ tỏa sáng như ánh mặt trời ấm áp, rồi giơ máy ảnh kỹ thuật số lên.
Tuy nhiên, nỗi cay đắng này chỉ là khởi đầu chứ không phải kết thúc.
Bởi vì vừa nãy, khi Giản Thuần chụp ảnh chung với y, vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, động tác cũng hơi cứng ngắc. Nhưng không biết vì sao, khi đứng trước mặt Giang Cần, cô lại trở nên linh động hơn rất nhiều.
Điều khủng khiếp nhất là, sau khi chụp xong tấm hình đầu tiên, Giản Thuần lại nhịn không được mà lên tiếng cầu xin Giang Cần chụp thêm vài tấm nữa.
Mười mấy phút sau, Trang Thần đã chụp cho họ rất nhiều ảnh chung, ảnh toàn cảnh, toàn thân, nửa người, ảnh thân mật...
Không thể không nói, chàng trai ấm áp tuy không vui nhưng lại rất có bản lĩnh, mặc dù trong lòng đau đớn nhưng vẫn đối xử rất tốt với người mình thích, chính là người đàn ông của thế kỷ.
Cuối cùng, buổi chụp ảnh cũng kết thúc bởi yêu cầu của Giang Cần:
- Chụp nhanh lên. Sắp đến giờ cơm tối rồi, tôi phải trở về.
- Được được, cảm ơn cậu, Giang Cần.
Giản Thuần nở nụ cười xán lạn, có thể thấy được cô thật sự rất vui vẻ.
Sau vụ va chạm ở phố Nam và làm sủi cảo ở ngày đông chí, trong lòng cô có một sự ngưỡng mộ khó tả với Giang Cần, nhưng bởi vì những hiểu lầm trong ngày nhập học nên quan hệ giữa hai người luôn không được tốt.
Nhưng may mắn Giang Cần không phải người thù lâu, lần này hắn cho mình chụp ảnh chung, coi như quan hệ cũng đã hoà hoãn hơn nhiều.
Giản Thuần cảm thấy rất mãn nguyện, giống như việc Giang Cần đồng ý chụp ảnh chung là một việc rất vinh dự cầu còn không được.
Mà răng hàm của Trang Thần gần như sắp bị cắn vỡ rồi, người con gái mà y thích lại xin chụp ảnh chung với một chàng trai khác, chụp ảnh xong còn nói cảm ơn. Cảm giác ngột ngạt này thật sự quá mãnh liệt.
- Thuần Thuần.
- Hả?
Trang Thần mở máy ảnh ra, do dự một lúc lâu mới mở miệng:
- Lúc chụp ảnh với Giang Cần, hình như cậu còn vui vẻ hơn lúc chụp với mình.
Giản Thuần nhìn ảnh chụp chung, nhún nhún vai:
- Chúng ta lớn lên cùng nhau, đã quá quen thuộc. Trước mặt cậu, mình hơi ngại biểu lộ nét mặt.
Trang Thần sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức sống lại:
- Cho nên đối với cậu, Giang Cần là người xa lạ, cậu mới có thể phớt lờ cảm nhận của cậu ta mà tùy ý biểu lộ nét mặt sao?
- Nói như vậy… cũng không sai. - Giản Thuần gật gật đầu.
Ngay lập tức, Trang Thần đã bị thuyết phục:
- Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài chụp vài tấm đi. Cậu đừng lo lắng về cái nhìn của mình, mặc kệ nét mặt của cậu có xấu cỡ nào thì trong lòng mình cậu vẫn là người đẹp nhất.
Giản Thuần sửng sốt một chút:
- Cậu có lịch sự không vậy?
Từ sảnh trước trở lại phòng, Giang Cần gọi Phùng Nam Thư từ trên giường, sau đó cầm lên cặp chân nhỏ xuyên tất đen của cô, đeo giày cho cô.
Hôm nay tiểu phú bà đeo tất chân xuyên thấu, xuyên qua lớp vải dệt mỏng manh còn có thể nhìn thấy ngón chân trơn tròn, hồng hào đáng yêu, giống như quả anh đào nhỏ mọng nước vậy.
- Làm sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ? Về sau nó thuộc về mình!
- Giang Cần, đây là chân của mình.
- Hai chúng ta là bạn tốt, mình cho cậu mượn dùng, nhưng cậu nhất định phải thay mình bảo vệ tốt cho nó.
Phùng Nam Thư ngơ ngác liếc nhìn hắn, sau đó đã bị Giang Cần dắt ra cửa, rất có loại déjà vu nuôi một cô con gái đáng yêu.
Đi đến phòng bao liên hoan, một nửa bạn học trong lớp đã có mặt, một nửa khác mở ô ra ngoài đi dạo, lúc này đang lục tục trở về từ bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận