Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 713: Một chuyến du lịch kỳ thú của chiếc USB (2)

Nhưng mà trang web này cũng thú vị phết.
Hay lắm, hóa ra cô gái bảo thủ lớp kế bên lên mạng lại ăn mặc mát mẻ như vậy.
- A Dân, cậu đang làm gì vậy? - Cửa phòng đột nhiên bị cậu chàng cao to phòng bên đẩy ra.
- Chẳng làm gì cả, tôi đang lướt Zhihu, cậu chơi Zhihu bao giờ chưa? Thú vị phết đấy.
Cậu chàng cao to này nhìn ra hành lang, chắc chắn không có người rồi mới ho một tiếng:
- Cậu nói gì chả hiểu, chưa nghe bao giờ. À... Cậu cho tôi mượn cái USB quý báu của cậu nhé.
Kiều Thuận Dân trở nên căng thẳng, lập tức giả vờ giả vịt:
- USB quý báu nào, tôi chả hiểu cậu đang nói gì cả.
- Đừng có giả vờ nữa, quán net ngoài trường nói đầy ra kìa, cậu ngày nào cũng đổi quán net khác nhau, copy những thứ hay ho trong thư mục cục bộ của người khác. Lần trước còn suýt làm cho toàn bộ máy tính quán net Mộng Huyễn nhiễm virus một lượt, nếu như không phải cậu nhanh chân thì chắc đã bị đánh gãy giò rồi.
Kiều Thuận Dân đưa USB cho cậu trai nọ:
- Cậu dùng cẩn thận đừng để nó bị hỏng hóc gì đấy.
- Biết rồi mà!
Cậu trai to lớn nhận lấy USB rồi nhanh chóng trở về phòng.
Kiều Thuận Dân không chú ý nữa, tiếp tục lướt Zhihu, lặng lẽ chìm đắm trong những hình ảnh thường ngày được chia sẻ bởi hoa khôi trường mà không tài nào thoát ra, y cảm thấy dường như cuộc sống sinh viên của mình đã phong phú hơn rất nhiều.
Thì ra cuộc sống đại học của người khác thú vị như vậy, tại sao y lại sống nhạt nhẽo như thế nhỉ?
Nháy mắt hoàng hôn đã buông, Kiều Thuận Dân đã xem được hơn một nửa số bài đăng trong mục hàng ngày của hoa khôi, y chợt cảm thấy trong bụng trống rỗng, có hơi đói nên đã đi sang phòng bên cạnh gọi cậu chàng to lớn kia cùng đi ăn tối ở căng tin.
Khi y đẩy cửa bước vào trong, cậu chàng cao to đã vui vẻ xong từ lâu, đang hăng say lướt Zhihu.
Kiều Thuận Dân có cảm giác trang web này sắp trở thành cơn sốt rồi, rất nhanh cũng sẽ trở thành đời sống văn hóa chủ đạo của sinh viên.
Bởi vì trào lưu và xu hướng giống một cơn lốc xoáy vậy, chỉ cần có một phương pháp truyền bá hiệu quả thì tốc độ lan truyền của nó chắc chắn sẽ vô cùng nhanh chóng. Giống như virus xâm nhập, chắc chắn sẽ gây xôn xao vào một lúc nào đó, vả lại trang web này của bọn họ đúng là có sức ảnh hưởng rất lớn.
Cùng lúc đó tại phòng 207 của Đại học Lâm Xuyên, gương mặt Mã Ngọc Bảo trắng bệch, môi cũng bợt cả ra, ngẩng đầu lên nói:
- Ông chủ, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Tôi chỉ bảo cậu biên tập video để chiếu quảng cáo thôi mà cậu làm gì bản thân trông gớm vậy? - Giang Cần vô cùng khó hiểu.
- Bởi vì sinh viên đại học trẻ tuổi thực sự không chịu được chút xíu…
Giang Cần mắng y vô tích sự, dám biến công việc thành sở thích:
- Thôi được rồi, biên tập xong video của ngày hôm nay thì cho cậu nghỉ hai hôm với thưởng tiền thưởng, cậu đi mua đồ gì đó ngon ngon bồi bổ đi.
Mã Ngọc Bảo thở ra một hơi:
- Dạ vâng, cảm ơn ông chủ đã tha cho cái mạng quèn này của tôi.
- Ừ, tiếp tục đi, thêm mấy đoạn đặc sắc vào cho tôi.
- Đặc sắc?
Mã Ngọc Bảo tìm kiếm trong thư mục một thôi một hồi:
- Cái có xích chân này được không?
Giang Cần sững sờ, ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ:
- Đúng là thành thạo!
Giang Cần xua tay bảo y tiếp tục làm việc, sau đó gọi cho những người phụ trách của các chi nhánh thành phố khác, bảo họ đổi toàn bộ những video đã truyền bá được lưu trong thư mục cục bộ của các quán net trường đại học thành phim “Cừu vui vẻ và sói xám” để tránh việc bị nắm thóp.
Còn về việc truyền bá quảng cáo, chỉ cần những USB cá nhân chứa những video kia là được rồi, sinh viên sẽ tự chia sẻ cho nhau. Bạn không bao giờ biết sẽ có điều quái quỷ gì được lưu truyền trong những tập thể như vậy.
Đúng lúc này vang lên tiếng giày búp bê lạch cạnh ngoài cửa, vang vọng trong hành lang trống trải.
Phùng Nam Thư băng giá rất nhanh đã đến căn cứ khởi nghiệp, hướng mắt nhìn quanh phòng 208 nhưng kết quả lại không tìm được bóng dáng của Giang Cần.
- Tô Nại, Giang Cần đâu?
- Bà chủ đến rồi đó à, ông chủ đang ở phòng 207.
Phùng Nam Thư rời khỏi phòng 208 đi tới phòng 207, kết quả lại đụng mặt Giang Cần ngoài cửa, hắn chặn cô lại nói:
- Trong đó có bí mật kinh doanh, cậu không thể xem được.
Tiểu phú bà nghiêm túc trịnh trọng mở miệng:
- Ca ca, em tò mò lắm, anh cho em xem một tí đi.
- Cậu đừng có mơ, cậu xem cái gì cũng được trừ cái này, nghe lời nào.
Phùng Nam Thư suy nghĩ một chút:
- Thế cho mình xem điện thoại dự phòng của cậu.
Con gái là vậy, luôn giữ sự tò mò với những điều mình chưa thấy, chưa biết, sẽ không vì thời gian dài hay ngắn mà quên đi chúng, nhất là với những người có trí nhớ siêu việt như tiểu phú bà thì càng sẽ luôn luôn cất giấu trong lòng.
Giang Cần nhìn tiểu phú bà, nhận ra quầng thâm mắt của cô vẫn chưa tan đi tí nào, vẫn vô cùng nổi bật trên làn da trắng tuyết, chẳng cần hỏi cũng biết cô lại lén thức đêm xem video hội nghị của hắn nữa rồi.
Chỉ có mỗi video hội nghị thôi cũng khiến cô mê mẩn tới mức này, cô mà biết những thứ Mã Bảo Ngọc biên tập và những gì có trong điện thoại dự phòng thì còn mê tới mức độ nào nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận