Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 704: Thức nguyên đêm xong lại càng ngố hơn (2)

Cùng lúc đó, Nhâm Tự Cường cũng nhận được tin nhắn QQ của Vương Lâm Lâm, vậy là liền quăng giày và bàn chải phi lên giường, nằm nghiêng trả lời tin nhắn của cô ấy, cười không thấy tổ quốc, hiện ra vẻ bỉ ổi trong ánh mắt.
Càng trùng hợp hơn là lúc Tào Quảng Vũ vừa thoát game lên giường cũng nhận được cuộc gọi của Đinh Tuyết, khóe miệng không khỏi nhếch lên, luôn miệng gọi bé yêu.
Một lúc sau, Chu Siêu cũng thoát ra khỏi thế giới của tiểu thuyết huyền huyễn, muốn kiếm người tám chuyện về chi tiết sục sôi nhiệt huyết lúc nãy, dù sao cũng là nam giới nên rất hứng thú với chủ đề này.
Kết quả y kêu một thôi một hồi nhưng cả phòng chẳng ai đáp lời.
Chu Siêu đứng dậy, đứng giữa phòng nhìn một vòng, liền nhìn thấy một bức tranh nổi tiếng thế giới.
Ba người nằm trên giường đều có chung một biểu cảm, đều đang ôm điện thoại, chân kẹp lấy chăn, mắt dán lấy màn hình, nét cười nhàn nhạt nhưng đều vô cùng dịu dàng.
Nhất là Giang Cần, ánh mắt hắn dịu dàng như dòng nước, lộ ra vẻ cưng chiều vô hạn, như kiểu bong bóng màu hồng đang lơ lửng quanh người hắn vậy.
- Giang ca, cậu cũng yêu rồi à?
- Cút, tôi đang kết bạn.
Giang Cần tém lại nụ cười, phô ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị, sự cứng cỏi dần mất đi vừa nãy ngay lập tức quay trở lại.
Sớm tinh mơ hôm sau, từng tia nắng ban mai tràn ngập khắp sân trường, rọi qua tán lá dần úa vàng, khắp mặt đất loang lổ bóng cây, chầm chậm mang tới chút sắc thu.
Giang Cần ra khỏi phòng, đón nắng sớm đi về phía nhà ăn, hắn rủ Phùng Nam Thư cùng đi ăn sáng, nhưng khi gặp lại thấy tiểu phú bà lộ ra vẻ mệt mỏi và buồn ngủ, giống như thức nguyên cả đêm vậy.
Lúc cô ở cùng với hắn vốn đã ngơ ngơ rồi, bây giờ buồn ngủ đờ người lại càng ngố thêm, kèm thêm gương mặt xinh đẹp ấy biến thành càng đáng yêu vô hồn.
- Đêm qua cậu đi ăn trộm gà à?
Giang Cần lấy đũa gắp khoai tây sợi đút cho tiểu phú bà.
Phùng Nam Thư ăn khoai tây sợi, hơi lắc đầu:
- Không ăn trộm gà, hôm qua mình thức đêm.
- Thức đêm làm gì? Không phải mình đã dặn cậu phải ngủ sớm đi sao? - Giang Cần lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị như của một ông bố nghiêm khắc.
Chưa để tiểu phú bà trả lời, Cao Văn Tuệ đã bưng đĩa thức ăn tới nói:
- Hôm qua cô ấy xem video phỏng vấn của cậu tới nửa đêm, có mấy đoạn còn xem đi xem lại nữa, khiến cả phòng tôi đều đồng loạt mơ thấy cậu đấy.
Giang Cần quay đầu lại nhìn Phùng Nam Thư:
- Hôm qua cậu cũng mơ thấy mình à?
- Cậu không cần phải hỏi cô ấy chuyện này, ngày nào cô ấy chả mơ thấy cậu, không sót ngày nào luôn. - Cao Văn Tuệ không kìm được cướp lời.
Phùng Nam Thư lạnh lùng gật đầu:
- Văn Tuệ nói đúng.
- Cả phòng đều mơ thấy tôi, đây chẳng phải là một hoạt động tập thể…
- Không có gì, ăn sáng đi, tôi đột nhiên cảm thán vậy thôi.
Giang Cần cười híp cả mắt nói, lại giơ tay ra gắp một miếng thịt đút cho tiểu phú bà, rồi gắp từ bát của tiểu phú bà ra một trái ớt để vào bát của Cao Văn Tuệ, sau đó gắp đùi gà từ bát của Cao Văn Tuệ sang bát của mình.
Cao Văn Tuệ sững người, rồi nhe răng trợn mắt nói:
- Lại cướp đùi gà của tôi, cậu có biết phép lịch sự không thế? Phùng Nam Thư, cậu xem chồng cậu kìa, có tý lịch sự nào không?
Phùng Nam Thư nhìn Giang Cần một cái, cô chẳng nói chẳng rằng, lông mi khẽ run rẩy, ánh mắt lại bắt đầu mờ mịt tỏ vẻ chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Giang Cần lộ ra vẻ ghét bỏ gắp trả lại đùi gà:
- Tôi chỉ dọa tý cho vui thôi, xem vẻ mất giá của cậu kìa.
- Đùi gà là mạng sống của tôi, cậu có thể trừ lương của tôi, nhưng không thể gặm đùi gà của tôi! - Cao Văn Tuệ dữ tợn nói.
- Được rồi cậu đừng giận nữa, tôi trừ lương của cậu là được chứ gì. - Giang Cần bày ra vẻ mặt miễn cưỡng.
- Không đúng, cậu dựa vào đâu mà trừ lương của tôi?
- Tiểu Cao, cậu bị bệnh mất trí nhớ à? Rõ ràng lúc nãy cậu vừa yêu cầu tôi trừ lương của cậu, bây giờ tôi trừ cậu cũng không đồng ý, người đâu vô lý quá thế.
Một lúc sau, Giang Cần ăn xong bữa sáng, gấp gáp về lại căn cứ khởi nghiệp, tiếp tục lên kế hoạch cho công việc tiếp theo, còn Phùng Nam Thư vẫn tiếp tục ăn cùng với Cao Văn Tuệ, cả quá trình buồn ngủ đến mức ngáp liên tục.
Cao Văn Tuệ không kìm được nhìn cô:
- Rõ ràng thức muộn như thế mà vẫn cố gắng dậy sớm để ăn sáng cùng với Giang Cần, hội chứng cuồng bạn tột của cậu càng ngày càng gay go rồi.
Phùng Nam Thư thật thà gật đầu:
- Đồ ăn Giang Cần đút rất ngon.
- Thế mình cũng đút cho cậu để xem có ngon không nhé?
- Mình không muốn, Văn Tuệ, mình không muốn ăn nước miếng của cậu.
Cao Văn Tuệ nín thở nói:
- Thế sao cậu thích ăn nước miếng của Giang Cần thế?
Phùng Nam Thư đã buồn ngủ đờ cả người rồi, vẻ mặt vô cùng đáng thương nói:
- Văn Tuệ, não mình ngừng hoạt động rồi, cậu ăn nhanh lên rồi chúng ta về ngủ bù được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận