Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 149: Chàng trai ấm áp

Thấy bóng dáng của hắn biến mất trong bóng đêm, người của lớp Tài chính 3 không thể không liếc mắt nhìn nhau.
Mẹ ơi, không phải hắn thật sự nuôi một cô người mẫu trong tiểu khu ngoài trường chứ?
Sau khi rời khỏi chỗ chú Cung, Giang Cần khoác bóng đêm trở lại trường học, dọc theo đường học viện đi đến ký túc xá nam.
Đại khái là bởi vì kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sắp tới, đối mặt với sự chia ly ngắn ngủi, những đôi tình nhân nhỏ trong rừng phong rất là kỳ cục. Tất cả đều hoặc là ôm hoặc là ngồi chồng lên nhau, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua lá phong đã ố vàng, nghe tiếng chụt chụt trong rừng, lá cây đương nhiên không chụt, chụt đều là những đôi môi nóng bỏng.
Đúng vào lúc này, tiếng QQ vang lên, Giang Cần nhận được một lời mời kết bạn, ghi chú hai chữ, Giản Thuần.
Từ chối.
Hiện tại Giang Cần nhắm mắt cũng có thể ấn được nút từ chối, không có biện pháp, tiểu tiên nữ hắn gặp thật sự quá nhiều.
Sau đó hắn cất điện thoại, tiếp tục dọc theo đường học viện đi về phía trước, đi qua hồ Vọng Nguyệt, nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn, sau đó lại nhận được một thông báo xác mình bạn tốt, ghi chú hai chữ, Trang Thần.
Trang Thần: “Bạn học Giang, cậu thêm Giản Thuần đi, nếu không cả đêm nay cô ấy sẽ ngủ không ngon.”
Giang Cần xem xong nở nụ cười, đưa tay gõ chữ: “Chàng trai ấm áp xếp sau liếm cẩu.”
Trang Thần: “Tôi mời cậu ăn sáng, cậu thêm cô ấy một lần đi.”
Giang Cần mặt không chút thay đổi ấn bàn phím: “Sau đó tôi cùng cô ấy trò chuyện thân mật, tình cảm dần dần ấm lên, cuối cùng thành công nắm tay, sóng vai đi tới trước mặt cậu, cô tươi cười như hoa hỏi cậu một câu mình có xinh không?”
Trang Thần: “Không có khả năng, cô ấy sẽ không thích người như cậu, sau khi cậu thêm cô ấy, cô ấy sẽ lập tức xóa cậu, như vậy lửa giận trong lòng cô ấy mới hạ nhiệt.”
“Vậy tôi thêm cô ấy để làm gì? Để ăn bữa sáng của cậu?”
Giang Cần mắng một tiếng rồi tắt điện thoại, thầm nghĩ hình như mọi đàn ông đều như vậy, lúc đối mặt với cô gái mình thích thì tự ti, nhưng nói về tương lai thì lại mù quáng tự đại.
Mẹ nó, tôi không cười nhạo cậu nếu cậu tin vào ánh sáng mù lóa, nhưng nếu cậu tin vào tình yêu, tôi cảm thấy nó rất ngây thơ.
Cùng lúc đó, tại phòng nước nóng tầng năm ký túc xá nữ, Tống Tình Tình và Tưởng Điềm đang cầm bình giữ nhiệt lấy nước, trước mặt bốc lên hơi nước hôi hổi, thì bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh ầm một tiếng, lập tức hoảng sợ, sau đó các cô tắt vòi nước, quay đầu lại, phát hiện biểu tình của Giản Thuần đang âm trầm như nước.
- Cậu còn chưa bình tĩnh lại sao?
Vẻ mặt Giản Thuần lạnh đến mức có thể làm nguội nước:
- Rõ ràng là cậu ta đưa giấy xin số QQ của tôi, rõ ràng dám làm nhưng không dám nhận.
Tống Tình Tình nhịn không được mà liếc nhìn cô một cái:
- Chắc chắn là cậu hiểu lầm rồi, Giang Cần không thể nào xin số QQ của cậu. Nếu muốn nói Tào Quảng Vũ còn có thể, ngày đó lúc đưa tờ giấy, Tào Quảng Vũ ngồi ở bên cạnh cậu ta, có thể là Giang Cần đưa giùm thôi.
- Cậu cũng không tin tôi? - Giản Thuần cảm thấy cả người khó chịu.
- Không, là bởi vì trước đây tôi cũng tự tin giống như cậu, kết quả bị phun cả mặt, hiện tại nhìn cậu, ít nhiều cũng thấy nét tương tự.
Giản Thuần khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Chỉ vì nhà cậu ta có Bentley sao? Tình Tình, tôi không giống cậu, nhà tôi không nghèo, cho dù nhà Giang Cần có sơn màu trắng tôi cũng không coi trọng.
- Cậu vẫn chưa hiểu hết bộ mặt thật của nam thần tôi.
Tống Tình Tình vừa mới nói xong, bỗng nhiên biểu tình hít thở không thông, sau đó cuống quít cúi đầu, làm bộ nghiêm túc lấy nước. Nhưng vòi nước cô quên vặn mở, cứ chờ như vậy năm giây, sau đó mới xấu hổ vươn tay, vặn mở vòi nước.
Bên kia, Tưởng Điềm tựa hồ là có lời gì muốn nói, nhưng thanh âm chưa ra đã thu hồi lại, sau đó giống như Tống Tình Tình, nghiêm túc lấy nước.
Sự yên tĩnh quỷ dị bất thình lình khiến Giản Thuần cảm thấy rất kỳ quái, giống như mơ về thời trung học, cô và bạn thân thì thầm trong giờ học, kết quả bị giáo viên dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm.
Đề tài còn chưa nói xong, sao đã dừng lại rồi?
Nhưng vào lúc này, Giản Thuần nhìn thấy một cái ly nước màu trắng vươn tới, đưa vào cửa xả nước ở giữa, sau đó một đôi tay thon dài trắng nõn vặn mở vòi nước, nước nóng hôi hổi lập tức chảy vào ly.
Tiếng nước vang ào ào, theo đó là hơi nước đằng đằng.
Mà trong góc nhìn của Giản Thuần, thứ cô nhìn thấy không phải là cái cốc lấy nước, mà là một khuôn mặt tuyệt mỹ.
Mắt mũi miệng đều tinh tế hoàn hảo, nhất là hơi nước ngăn cách ánh nhìn, cứ như là tiên khí bồng bềnh.
Thiếu nữ kia mặc một bộ áo ngủ màu hồng nhạt, lẳng lặng nhìn mình, không nói lời nào cũng không biểu tình, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, làm cho người ta bỗng nhiên cảm thấy áp lực.
Phòng nước lập tức an tĩnh lại, bốn người đứng ở bốn cửa xả nước, một câu cũng không nói, hình ảnh cũng rất đẹp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận