Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 425: Không được, chưa rửa (2)

- Cậu nói thế là có ý gì? - Cao Văn Tuệ quay qua nhìn Phạm Thục Linh.
- Văn Tuệ, cậu chưa yêu ai hết nhưng trình độ tưởng tượng lại cực kỳ cao, cả cục đá mà cũng moi ra được đường thì còn không gọi là cực đoan à?
Cao Văn Tuệ nghe xong thì cũng gật đầu:
- Đừng nói, lúc Tôn Ngộ Không nhảy ra từ cục đá, mình cũng từng nghĩ là chắc chắn tảng đá kia đã trải qua một mối tình tốt đẹp nào đó, chứ sao tự dưng lại mang thai được? Chỉ là không biết đứa nào điên đến mức cả đá cũng không tha.
Phạm Thục Linh nghe xong thì khó thở:
- Bình thường cậu toàn nghĩ đến mấy thứ này à?
Bỗng nhiên Phùng Nam Thư ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nghiêm túc nhìn cô ả:
- Thục Linh, còn mình thì sao?
- Cậu cũng là một kiểu cực đoan, được chiều chuộng hơn cả mấy cô có chồng mà cứ ngây ngốc làm bạn tốt với cậu ta, chỉ cần có thể ở cạnh cậu ta là đã thỏa mãn không chịu được.
Phùng Nam Thư gật đầu:
- Mình thích ở cùng Giang Cần.
Phạm Thục Linh để sách lên đùi mình, chính thức tham gia vào câu chuyện:
- Không phải năm sau cậu về Thượng Hải à? Không gặp được gấu chó của cậu có phải thấy khổ sở lắm không?
- Ừm, nhưng mình có thể nói chuyện phiếm với cậu ấy, hỏi cậu ấy đi đâu, rồi nhắm mắt suy nghĩ linh tinh.
- Suy nghĩ linh tinh như nào cơ?
Phùng Nam Thư lắc lắc đầu:
- Mình nằm trên giường nghĩ linh tinh.
- Ý mình muốn hỏi là cậu suy nghĩ linh tinh cái gì cơ mà? - Phạm Thục Linh bắt đầu thấy tò mò rồi đấy.
- Nghĩ đến cảnh cậu ấy đưa mình đến những nơi cậu ấy đang nói.
Cao Văn Tuệ nheo mắt lại:
- Thục Linh, mấy câu hỏi của cậu nghe chuyên nghiệp phết nhỉ, hình như còn moi được nhiều đường hơn mấy câu hỏi của mình nữa, sao lại như vậy chứ?
Phạm Thục Linh sửng sốt một chút, hình như cũng nếm được chút vị ngọt rồi:
- Chẳng lẽ mình bị lây bệnh của cậu rồi? Thế mà lại có cảm giác muốn moi đường không biết điểm dừng thật này!
- Mình đã bảo hai người họ dễ ship mà đúng không? Đôi bạn tốt này thật tuyệt, khác hẳn với những cặp tình nhân khác.
Phạm Thục Linh không phát biểu ý kiến mà chỉ nhìn Phùng Nam Thư:
- Sao chồng cậu vẫn chưa tới đón cậu vậy? Không phải vừa nãy bảo năm phút là tới nơi à, hay cậu quên rồi?
Phùng Nam Thư luống cuống sửa soạn một chút, đi giày xong liền quay lại phất tay chào tạm biệt mọi người, lộc cà lộc cộc đi xuống tầng tìm gấu chó bự mà bản thân mong nhớ đêm ngày.
Giang Cần đã đứng đợi ở dưới được một lúc lâu rồi, hắn phát hiện hôm này có nhiều cặp tình nhân đến mức khiến người ta sôi máu, cứ đi ba bước lại gặp một cặp, ba bước lại gặp một cặp, cả sân trường đều ngập trong hương vị tình yêu chua thối.
Nhưng cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì không được gặp nhau suốt thời gian nghỉ lễ như thế, kiểu gì lòng nhớ nhung chẳng sôi sục lên, có khi tối đến rừng phong còn chật kín người ấy chứ.
Mấy đứa yêu đương suốt ngày này chẳng làm được gì nên hồn cả.
Thời gian tươi đẹp như vậy mà cứ để nó trôi đi lãng phí từng chút một.
Nhưng đúng lúc này, tiểu phú bà mặc áo khoác lông lại chảy thẳng từ cầu thang về phía hắn, khăn quàng cổ màu hồng kẻ vuông lắc lư theo từng bước chân, nhìn qua thì lung linh đẹp đẽ, dưới chân lại đi đôi ủng ngắn đạp lên cầu thang bằng xi măng phát ra tiếng lộc cà lộc cộc.
Khi nhìn thấy Giang Cần, mắt cô bỗng lóe sáng lên, sau đó cô giơ tay ra trước mặt hắn.
Bắt đầu từ mùng 1 đến giờ, hai người đã xa nhau khoảng mười lăm ngày rồi, nhưng Phùng Nam Thư vẫn có thể làm động tác ấy một cách tự nhiên và ưu nhã.
Đặc biệt là khi biểu cảm lạnh lùng kết hợp với câu nói ‘Giang Cần, nắm tay’ thì đúng thật là sự tương phản đáng yêu nhất quả đất.
- Cậu duỗi tay ra làm gì vậy.
Giang Cần vẫn giả ngu.
Phùng Nam Thư nhìn hắn với bản mặt cao ngạo:
- Ca ca nắm tay.
- Tiểu phú bà, hôm nay chúng ta chơi một trò chơi mang tên là không ai dắt tay ai đi, ai dắt tay người kia sẽ là chó con được không?
- Giang Cần, mình muốn nuôi chó con. - Đột nhiên Phùng Nam Thư nhớ tới chuyện liên quan đến chó.
Giang Cần duỗi tay nhéo vạt áo cô rồi bắt đầu cài cúc cho cô:
- Hôm nay mình đã tìm trong trường cho cậu rồi nhưng mà không thấy, dù sao thì trường cũng cho nghỉ đã lâu, nên chắc đám chó con đi nơi khác kiếm ăn hết rồi, một thoáng một chốc sẽ không về ngay được.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn giơ hai tay lên:
- Chúng ta cùng đi tìm đi.
- Chúng ta không có xúc xích, nửa khúc còn lại bị độc thân cẩu Lộ Phi Vũ ăn sạch rồi.
Phùng Nam Thư nâng ngón tay lên chỉ về hướng siêu thị học viện ngay gần đây:
- Vậy thì chúng mình đi mua thêm một cái đi.
Giang Cần lắc đầu nguầy nguậy, nói gì cũng không chịu đi:
- Bà chủ Tưởng mới nhập một lô hàng mới đắt lắm, nếu để cô ta thấy cậu thì mình còn không phải sẽ bị lừa sạch tiền à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận