Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 602: Đến cả tên cũng nghĩ xong rồi (1)

Phùng Nam Thư gật đầu rất nghiêm túc:
- Giang Cần, mình chắc chắn sẽ kết bạn với cậu.
Giang Cần im lặng nhìn cô:
- Hôm nay cậu vui đến mức nào mà cái miệng nhỏ ngọt dữ vậy, nhưng mà mình vẫn phải cảnh báo cậu, đừng bao giờ chìm đắm vào nhan sắc của ai đó quá sâu như vậy.
- Vậy sau này cậu đừng đẹp trai quá thì mình vẫn có thể cố gắng nhịn xuống.
Thợ trang điểm ngồi cạnh cười toe toét ăn cơm chó, sau đó đôi tay cô cũng đã rời khỏi gương mặt của Giang Cần:
- Xong rồi anh ạ.
- Bố mẹ mình đâu rồi? - Giang Cần quay qua hỏi cô.
- Hai bác không muốn trang điểm nên đã lên studio ở tầng hai chờ rồi.
- Vậy chúng ta cũng nên đi thôi.
Thợ trang điểm vội vàng gọi bọn họ lại:
- Anh ơi anh chưa thay đồ kìa.
Giang Cần nhìn thoáng qua quần đùi và áo phông chữ T trên người mình:
- Đẹp trai như vậy rồi mà vẫn chưa được nữa hả?
- Anh vẫn nên đi thay âu phục đi ạ, đây là yêu cầu của hai bác, anh đi thẳng rồi quẹo phải là thấy phòng thử đồ đó ạ.
- Âu phục à…
Giang Cần suy nghĩ một lúc thì nhớ ra đúng là bố mẹ mình chưa nhìn thấy bộ dạng khi mặc âu phục của mình thật, cho nên hắn cũng không từ chối nữa mà bước vào phòng thay đồ, lựa một bộ âu phục đen.
Sau khi thay quần áo xong, Phùng Nam Thư đưa cho hắn một cái cà vạt màu xanh nước biển.
Giang Cần đi tới trước tấm kính toàn thân để soi gương, Phùng Nam Thư cũng đi tới dựa vào người hắn, hai người ngơ ngẩn nhìn người còn lại ở trong gương, cứ như là bị ai dán bùa đứng im vào người.
Tiếp đó không biết Giang Cần nghĩ tới cảnh tượng gì, mà dù ánh mắt thất thần nhưng vẫn nở nụ cười ngờ nghệch để lộ ra hàm răng trắng bên trong, hình như trong đầu hắn đang có một cảnh tượng cực kỳ cực kỳ đẹp đẽ.
- Được rồi không được nhìn nữa, nếu hình ảnh ấy thâm nhập vào trái tim rồi thì khó mà lấy ra lắm.
Hắn bỗng sực tỉnh ra, tay trái che mắt mình, tay phải che mắt tiểu phú bà rồi dựa theo cảm giác bước từng bước nhỏ ra khỏi phòng thay đồ.
Tầng hai của tiệm chụp ảnh Hải Âu rất lớn, được chia ra làm sáu phòng, ngăn cách nhau bằng pha lê, lúc hai người lên tới nơi thì đã thấy có năm nhóm khách đang quay chụp rồi.
Giang Cần nhìn xung quanh một vòng, chẳng bao lâu sau đã phát hiện ra Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hoành ở phòng thứ ba.
Hai vợ chồng họ cũng đã ngồi đợi ở đây một thời gian dài rồi, lúc thấy Phùng Nam Thư mặc váy trắng và đứa con trai mặc âu phục đen của mình cùng đi tới, thì hai người cũng xuất thần, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh vô cùng tốt đẹp.
- Bố, mẹ? Hai người đang nghĩ gì vậy?
- Đừng quấy rồi, mẹ đang đặt tên.
Sau đó gia đình bốn người bắt đầu quá trình quay chụp dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, bức đầu tiên của bọn họ là cả bốn người đều đứng, Giang Cần và Phùng Nam Thư đứng ở giữa, hai bên là Giang Chính Hoành và Viên Hữu Cầm, background màu hồng nhạt trông cực kỳ hạnh phúc hài hòa.
Sau đó là Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hoành ngồi ở đằng trước, Phùng Nam Thư và Giang Cần đứng ở phía sau.
Tới khi chụp xong ảnh bốn người, thì hai người đàn ông bị trục xuất khỏi đội ngũ, chủ còn lại Viên Hữu Cầm và Phùng Nam Thư không ngừng thay đổi tư thế trong tiếng chụp liên hồi, trông hai người cũng không khác hai mẹ con ruột là bao.
Giang Chính Hoành móc một nắm hạt dưa từ trong túi ra đưa cho Giang Cần:
- Nam Thư là một cô bé tốt, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, ai thấy cũng phải khen nhưng bố nghĩ con cũng biết là gia cảnh của nhà con bé không hợp với chúng ta, chỉ có mẹ con vô tư không nghĩ nhiều, cả ngày cứ thích suy nghĩ vẩn vơ thôi.
Giang Cần nhận hạt dưa mà không nói gì.
- Nhóc con, rốt cuộc anh nghĩ gì trong lòng thế hả? Đừng để mẹ mày thất tình theo anh đấy.
- Bố, bố lúc nào cũng tỉnh táo thế sao không khuyên nhủ mẹ đi, kia là thiên kim tiểu thư ngồi Bentley đó, gia đình của chúng ta thì thế nào? Môn không đăng mà hộ cũng chả đối.
Giang Chính Hoành vừa cắn hạt dưa vừa mở miệng:
- Khuyên mẹ anh thì có ích gì, người ra quyết định cuối cùng là anh cơ mà.
Giang Cần cắn xong hạt dưa trong tay rồi lại xòe tay ra tiếp:
- Lão Giang, con muốn ăn nữa.
- Hết rồi, chỗ còn lại là của mẹ anh.
- Hóa ra thói quen thích mớm cho người khác này của con là từ bố mà ra à, đúng là mưa dầm thấm đất thật.
Giang Chính Hoành hạ âm lượng xuống:
- Mẹ anh nói nhiều quá nên lần nào ra cửa tôi cũng phải mang ít đồ ăn vặt cho mẹ anh, ít ra có thể làm suy giảm được 30% sức chiến đấu của mẹ anh, đây đều là triết học đối nhân xử thế của đàn ông cả đấy.
Lúc đang nói chuyện thì bà Viên Hữu Cầm lại vẫy vẫy tay với bọn họ:
- Giang Cần, mẹ anh không chụp nổi nữa rồi, anh mau qua chụp với Nam Thư mấy tấm đi.
- Con biết rồi mẹ.
Giang Cần chỉnh trang lại âu phục, cài cúc đàng hoàng lại rồi bước tới chỗ chụp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận