Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 426: Gọi là tiết kiệm

- Thôi, để mình đưa cậu tới căng tin ăn cơm, sau đó mang ít cơm thừa ra, xong rồi chúng ta lượn một vòng quanh trường xem có nhóc nào được hai ta bắt gặp không.
Phùng Nam Thư gật đầu rồi nhét tay phải mình vào túi hắn, tiếp đó mới ngoan ngoãn đi căng tin cùng hắn.
Học kỳ mới vừa khai giảng nên đường học viện cũng khá đông đúc, cứ một hai bước là sẽ có vài ba người chào hỏi Giang Cần, có người gọi hắn là ông chủ mà cũng có người gọi hắn là Giang tổng.
Giang Cần cũng lịch sự đáp lại, cuối cùng hắn cũng thả lỏng cảnh giác và bắt đầu moi túi theo thói quen, bỗng lại chạm vào cái tay nhỏ mà tiểu phú bà đã dự mưu từ lâu.
Tuy không biết là cuối cùng ai nắm ai trước nhưng nói chung là hai người dắt tay nhau.
Khi tới căng tin số 2, Giang Cần chịu trách nhiệm đi mua mì bò mà Phùng Nam Thư thích ăn, còn chính cô thì được hắn giao cho việc đi lấy đũa và thìa từ tủ khử trùng.
Khi hai đĩa mì bò được bưng tới thì tiểu phú bà đã ngồi yên vị trên ghế rồi, trên bàn chỉ có một tờ giấy ăn lót đũa và một cái thìa nhỏ làm từ sứ.
- Cậu không ăn à? - Giang Cần sửng sốt.
Phùng Nam Thư lắc đầu:
- Mình ăn mà.
- Thế là mình không ăn hả?
- Cậu cũng phải ăn chứ.
Mắt Phùng Nam Thư long lanh sáng bóng như ngọc:
- Giang Cần bón cho mình đi.
Giang Cần duỗi tay kẹp một miếng thịt bò rồi đưa tới gần miệng cô:
- Cậu có biết thật ra hai người bạn tốt không thể bón cho nhau ăn không? Điều đó không hợp với lẽ thường.
- Mình không biết gì hết á, mình chỉ muốn cậu bón cho mình thôi. - Phùng Nam Thư thỏa mãn khi được hắn bón cho.
Thấy cô bảo là bản thân không hiểu gì cả, Giang Cần thả lỏng trông thấy, hắn cảm thấy bản thân lại có sức sống rồi:
- Đương nhiên là người bạn không hiểu gì hết cần phải được chăm sóc rồi, nói như vậy sẽ không được tính là phạm quy, cậu thông minh thật đấy.
Tiểu phú bà mím đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn:
- Giang Cần, mình không có thông minh gì hết á.
Ăn trưa xong, Giang Cần lại mua một ít xương bỏ vào trong túi và nắm tay Phùng Nam Thư đi dạo quanh trường học một vòng, vừa đi vừa ném vài miếng xương vào những chỗ có xác suất cún con đi qua nhiều nhất.
Từ căng tin số hai tới căng tin số một, từ căng tin số một tới sân thể dục sau tòa nhà, từ sân thể dục sau tòa nhà tới rừng phong, cuối cùng khi tới hồ Vọng Nguyệt thì Giang Cần đi hết nổi rồi.
Tuy rằng bọn họ đã đi một vòng lớn như vậy, nhưng mà vẫn chưa có con cún nào nắm được cơ hội đổi đời sau một đêm này.
- Nếu thật sự không có cún con thì chúng ta nuôi mèo được không?
Phùng Nam Thư lạnh lùng lắc đầu, mèo không cần người trông coi nên kiểu gì bản thân cô cũng sẽ thấy chán nản không có việc gì làm, cô không cần nuôi mèo.
- Vậy thì mình cũng hết cách rồi, chỉ đành đợi đến bao giờ trời ấm lên rồi tìm tiếp thôi.
Giang Cần kéo tiểu phú bà ngồi xuống cục đá ven hồ, hai người cùng nhau ngắm thác nước đã bắt đầu tan băng thấm nước ở đối diện, cùng cảm thán ngày xuân đang dần tới.
Có vài cảnh có khả năng gợi cảm giác quen thuộc rất mạnh, khiến hắn nhớ tới bài ca học chữ hồi tiểu học.
- Quả đất hồi xuân, vạn vật sống lại, liễu xanh hoa hồng, oanh ca yến hót…
Trong lúc miệng ngâm nga thì thầm, hắn bất cẩn cởi dây giày của tiểu phú bà ra, sau đó lại bất cẩn cởi giày bên phải của cô ra, để lộ ra chân nhỏ đáng yêu được bọc trong lớp tất đen.
Phùng Nam Thư rụt lại ngay lập tức và nhìn hắn với vẻ hoảng loạn.
- Làm sao vậy? Tay nghề của mình không tốt à?
- Tốt nhưng mà mình chưa có rửa chân, để rửa rồi cho cậu ăn sau nha.
Giang Cần khựng lại, quên cả hít thở, sau khi xịt keo cứng ngắc hồi lâu hắn mới mở miệng nói tiếp:
- Phùng Nam Thư, chúng ta đã từng thề với nhau là chuyện xảy ra trong đêm Giáng sinh chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà, sau đêm đấy sẽ quên sạch mà.
Tiểu phú bà ngây thơ mờ mịt liếc hắn một cái, tiếp đó nhẹ nhàng duỗi chân để vào lồng ngực hắn:
- Mình quên rồi, mình có nhớ gì đâu.
- Tính ra mình thấy cậu đi một vòng lớn với mình như vậy nên nghĩ là chân cậu sẽ đau nhức vô cùng, ai ngờ cậu lại không hiểu được tấm lòng người tốt chứ.
- Giang Cần, cậu là người tốt.
Nghe vậy Giang Cần đổi thành bản mặt lạnh tanh nhìn cô, song động tác tay vẫn dịu dàng tinh tế như trước.
- Giang Cần, mình muốn nuôi cún con…
Phùng Nam Thư mệt mỏi ngồi bên hồ, trong ánh hoàng hôn, đôi mắt xinh đẹp díu cả lại, miệng thì cứ lải nhải muốn có một con cún con mãi, mệt tới mức ngốc luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận