Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 438: Nguyện vọng của tiểu phú bà đã trở thành sự thật (2)

Giang Cần bế Phú Quý Lật Trời lên, đi cùng tiểu phú bà vào trong tiệm trà sữa, ngay lập tức đã hấp dẫn được Cao Văn Tuệ tới gần.
- Sao lại có cún con ở đây? Nhóc này là của ai vậy?
- Tiểu phú bà cứ đòi nên tôi đành phải đi mua một con cho cậu ấy nuôi chơi.
Phùng Nam Thư nghe xong thì ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, trong mắt như có ánh nước lấp lánh nhộn nhạo.
Cao Văn Tuệ ngồi xổm xuống sờ nó vài cái:
- Mới mua nên chắc bé nó vẫn chưa có tên đúng không? Tôi kiến nghị lấy của mỗi người một chữ, Nam Cần thì sao, tên thân mật là Cần Cần.
- Tôi thấy Văn Tuệ cũng khá dễ nghe, tên thân mật là Tuệ Tuệ.
- Cậu hơi quá đáng quá rồi đó. - Cao Văn Tuệ nheo mắt lại.
Giang Cần tiếp tục nói:
- Lúc tới đây, tôi đã đặt tên cho nó rồi, nó tên là Phú Quý Lật Trời.
- Cái quỷ gì vậy? Làm gì có con chó nào tên như này, không phải nên đặt đáng yêu chút à?
- Tên gì không quan trọng, chủ yếu là cát lợi, có phải không Phú Quý?
Phú Quý Lật Trời chỉ rên ư ử hai tiếng chứ không dám cử động, nhưng mà mắt nó lại đảo như rang lạc, vừa nhìn là biết không ngốc rồi, chỉ là đang ở hoàn cảnh xa lạ nên mới rụt rè tí thôi, chứ không biết nó thông minh tới mức nào đâu.
Cao Văn Tuệ xoa Phú Quý Lật Trời hăng say đến mức nó lại phát ra tiếng rên ư ử, tiếp đó còn quay tròn để lộ cái bụng ra.
- Việc kinh doanh của tiệm dạo này thế nào rồi?
- Cũng được, chỉ là tôi không thuần thục bằng Hồ Hinh nên tốc độ làm trà sữa không bằng hồi trước được.
- Không sao, chủ yếu vẫn là đảm bảo chất lượng, chỉ cần hương vị không khác quá nhiều thì khách hàng sẽ không để ý việc phải chờ thêm vài ba phút đâu.
Giang Cần rửa tay xong còn tiện tay lấy một quả hạnh nhân, lột vỏ xong thì đút vào miệng tiểu phú bà.
- Giang Cần, mình còn muốn ăn nữa.
Phùng Nam Thư vừa xoa cún vừa nói.
Sau khi rời khỏi Hỉ Điềm, Giang Cần đưa tiểu phú bà tới căn cứ khởi nghiệp để sắp xếp nhà cho Phú Quý Lật Trời.
Dù sao thì ký túc xá cũng đâu có cho nuôi thú cưng, nên đành phải để nó ở căn cứ khởi nghiệp thôi.
Hơn nữa nhóc này còn đáng yêu như vậy, mọi người mệt cũng có thể tới vuốt ve cún con vài cái, vừa để giải tỏa áp lực vừa để điều chỉnh tâm trạng, cũng không tệ lắm.
- Oa ông chủ, bé này là cún của ai vậy?
- Của bà chủ mấy người đấy, tên là Phú Quý Lật Trời, từ hôm nay trở đi chính thức gia nhập vào đại gia đình 208.
Tô Nại ngó qua nhìn:
- Tôi nhớ giáo sư Nghiêm từng nói căn cứ khởi nghiệp không được nuôi thú cưng mà đúng không?
Giang Cần mím môi:
- Không sao, lát để tôi đi thuyết phục giáo sư Nghiêm cho.
- Giáo sư Nghiêm đâu phải người dễ bị thuyết phục thế đâu.
- Không sao đâu, tôi sẽ dùng tình cảm chân thành để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, chắc chắn giáo sư Nghiêm sẽ hiểu được trái tim muốn nuôi thú cưng của một phú bà ngốc.
Phùng Nam Thư nghe vậy thì ngẩng lên:
- Giang Cần, đôi khi mình không ngốc đến vậy đâu.
Tô Nại nghe xong cũng nhíu mày:
- Bà chủ không ngốc tý nào hết, bà chủ thông minh nhất quả đất!
Tiểu phú bà lại hơi hoảng:
- Tô Nại, thỉnh thoảng tôi ngốc thật mà.
- Ò ok bà chủ, tôi có thể sờ Phú Quý xíu không?
- Có thể.
Phùng Nam Thư nghe được hai chữ bà chủ thì cho mượn cún luôn, vô cùng hào phóng, nhưng mà Phú Quý lại chưa quen với nhiều người như vậy nên lại nhát, nó cứ run bần bật và rồi được chuyền mấy vòng liền trong văn phòng.
Thừa dịp này, Giang Cần định xuống tầng một báo cáo một chút nhưng mà còn chưa kịp ra khỏi cửa thì đã gặp giáo sư Nghiêm.
Hình như giáo sư Nghiêm đang định ra ngoài thì phải, trong tay ông còn đang cầm một túi xách đen, sau khi nhìn thấy Giang Cần, ông dừng bước ngay lập tức.
- Chuyện mở rộng thế nào rồi Giang Cần?
- Giai đoạn tiền kỳ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, hai ngày sau chính thức quảng bá ạ.
Giáo sư Nghiêm nghe xong, gật đầu nói:
- Không tệ không tệ, nhưng đừng quá nóng nảy, quan trọng là ổn định. Phải rồi, em tìm thầy có việc gì không?
Giang Cần ho khan một tiếng:
- Giáo sư, em mới thuê được một bảo vệ canh cửa cho 208 nên muốn tìm thầy để thông báo một tiếng ạ.
- Sinh viên?
- Không phải, là từ ngoài tới.
Giáo sư Nghiêm suy tư một chút:
- Nếu em thấy có thể tin tưởng được là được, chuyện này thầy không xen vào nhiều, nhưng nhất định phải làm đủ thủ tục đó.
Giang Cần gật đầu rồi đưa giáo sư Nghiêm tới cổng lớn, thầm nghĩ tôi nói rồi mà, giáo sư Nghiêm dễ nói chuyện lắm.
- Giang Cần, giáo sư Nghiêm đồng ý cho nuôi Phú Quý ở đây rồi hả?
- Ừ, thầy ấy đồng ý rồi.
- Giáo sư Nghiêm quả là người tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận