Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 468: Bà chủ sẽ đá gãy chân chó của cậu (2)

- Không vất vả đâu ông chủ, đây đều là những việc nên làm.
Mẫn Nguyệt điềm đạm nói.
Giang Cần nhẹ nhàng gật đầu:
- Giai đoạn sau, Đại học Bách khoa cần chuyển đổi dần sang hoạt động kinh doanh bình thường, nếu có bất kỳ vấn đề gì, hai người có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.
- Được ông chủ.
- À đúng rồi, tối nay bảy giờ, tôi ở Tụ Tiên lâu mở tiệc mừng công, đến lúc đó hai người dẫn cả đội đi cùng nhé, đến thì liên hệ với Xảo Na.
Trần An Hoa và Mẫn Nguyệt vừa định gật đầu, đột nhiên bị Đinh Xảo Na vỗ một cái, bảo họ mau mau cảm ơn.
Nghe thấy câu này, hai người hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu mới ngẫm ra được.
Trọng điểm trong câu nói vừa rồi của ông chủ là ở chỗ “dẫn cả đội đi cùng”.
Ai có thể dẫn đội đi cùng? Tất nhiên là quản lý mới có thể dẫn đội đi cùng.
Cho nên việc dẫn đoàn đội đi ăn cơm không quan trọng, quan trọng là dẫn đội tiếp tục thực hiện công việc hàng ngày sau này.
Bọn họ, có thể trở thành quản lý rồi.
Hai người Trần Mẫn vô cùng vui mừng, có cảm giác như việc vui trời ban, lập tức bày tỏ cảm tạ từ đáy lòng.
Phải biết rằng, từ đầu năm, Giang Cần đã điều chỉnh lại cơ cấu lương, lương của quản lý ở các trường đại học đã cao hơn hầu hết các nhân viên văn phòng bình thường, hơn nữa còn có tiền thưởng không thấp hơn lương cố định, cộng lại cũng là một con số rất hấp dẫn.
Đến khi hai người đi rồi, Giang Cần mới gọi Đinh Xảo Na lại, cầm tờ hồ sơ của Trần An Hoa xem một lúc lâu.
- Ông chủ, hình như cậu rất quan tâm đến Trần An Hoa? Đã từng quen biết hả?
Giang Cần đưa lại hồ sơ cho Đinh Xảo Na:
- Cô có từng nghe về lý thuyết không gian sáu chặng không? Hay còn gọi là Thuyết thế giới nhỏ, nó nói rằng một người chỉ cần thông qua tối đa sáu người là có thể quen biết bất kỳ người lạ nào.
Đinh Xảo Na đảo mắt một vòng:
- Trần An Hoa là người quen của người quen của cậu sao?
- Cô thông minh vậy sao?
- Ông chủ, tôi không phải bình hoa!
Giang Cần khẽ cười:
- Được rồi được rồi, cô đi làm việc đi, tôi muốn xem phim Ultraman rồi.
Đinh Xảo Na nhìn theo ánh mắt của hắn, bỗng nhiên hiểu ra:
- Chủ tịch, tôi nghe chị Lan Lan nói bà chủ là cao thủ judo, cậu không sợ à?
Giang Cần không chút hoảng hốt mà nhếch mép:
- Sợ gì chứ? Bạn tốt sẽ không ghen, hơn nữa cô ấy căn bản không biết ghen là gì.
- Quỷ mới tin.
Đinh Xảo Na bĩu môi, thầm nghĩ trai thẳng có thể không nhận ra, nhưng chúng tôi, những nữ sinh này rất hiểu con gái.
Hôm đó, bà chủ đến đưa trà sữa, Cố Điềm Điềm đột nhiên hỏi hắn có bạn gái chưa, mặc dù bà chủ không nói gì, nhưng khi ăn cơm thì đã trở nên chua như con giấm.
Chân của ông chủ, cuối cùng một ngày nào đó sẽ bị bà chủ đá một cái.
Nửa giờ sau, lễ trao giải hoa khôi kết thúc, Lai Tồn Khánh dẫn theo Trương Tử Huyên đến gặp Giang Cần, chào hỏi nhau và nói vài câu.
Cuộc thi hoa khôi đã diễn ra được bốn lần, chỉ riêng hoa khôi cũng đã chọn ra 20 người, nhưng rất ít hoa khôi có thể tiếp xúc trực tiếp với Giang Cần.
Một mặt là vì bên cạnh Giang Cần có một tiểu phú bà, cho nên hắn miễn nhiễm với 99% nhan sắc.
Mặt khác, Giang Cần muốn bảo trì cảm giác thần bí, rất ít khi xuất hiện công khai.
Tuy nhiên, Trương Tử Huyên thực sự là một ngoại lệ, thứ nhất cô ấy lớn tuổi, thứ hai, cô ấy là người đại diện đầu tiên của Multi-group, cũng coi như là liên quan đến công việc, vì vậy Lai Tồn Khánh dẫn cô ấy đến gặp Giang Cần cũng không phải là đường đột.
- Trương học tỷ, đây là ông chủ của chúng tôi, Giang Cần của Đại học Lâm Xuyên.
- Ông chủ?
Trương Tử Huyên rất ngạc nhiên, ánh mắt rất sáng.
Lần xuất hiện công khai duy nhất của Giang Cần là trên báo Thanh niên Lâm Xuyên, nhưng sinh viên thì không bao giờ đọc báo.
Cô tham gia cuộc thi ở Đại học Bách khoa lâu như vậy, nhưng vẫn luôn nghĩ rằng Lai Tồn Khánh là ông chủ đằng sau hậu trường, nhưng không ngờ lại là người khác, hơn nữa còn trẻ như vậy.
- Tôi phải gọi là gì? Cũng có thể gọi là ông chủ sao?
Giang Cần mỉm cười:
- Nhờ có chị làm gương mặt đại diện cho nên chúng tôi đã nhanh chóng mở rộng thị trường của hai trường đại học, về sau có thể sẽ có cơ hội hợp tác sâu hơn, gọi là ông chủ cũng được.
Trương Tử Huyên ngay lập tức lộ ra ánh mắt vui mừng:
- Có thể tiếp tục hợp tác? Vậy xin cảm ơn ông chủ trước!
Lúc này, Lai Tồn Khánh cũng đang cười rạng rỡ thì bị Đinh Xảo Na kéo sang một bên:
- Lão Lai, cậu điên rồi à?
Lai Tồn Khánh ngơ ngác nhìn cô:
- Sao thế?
- Cậu không có não à? Bà chủ sẽ đá gãy chân chó của cậu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận