Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 351: Con muốn thi đại học (2)

Giang Cần thở dài một tiếng rồi đưa Phùng Nam Thư về trường trước, sau đó mới đưa Hà Mạn Kỳ đã lột xác về trung tâm thương mại Vạn Chúng tìm Hà Ích Quân.
Thật ra Hà Ích Quân cũng không quá hy vọng vào chuyến đi tham quan đại học này của con gái, dù sao thì ông cũng đã từng nhờ qua rất nhiều giáo viên có kinh nghiệm lâu năm nhưng bọn họ đều bó tay chấm com với cái tính điêu ngoa của Hà Mạn Kỳ.
Tuy Giang Cần là ngôi sao học tập nhưng sợ là cũng phải vò đầu bứt tóc với con gái ông thôi.
- Hà tổng!
Giang Cần đẩy cửa vào rồi chào hỏi với Hà Ích Quân đang ngồi ở ghế ông chủ.
- Hả? Giang tổng hả? Trời còn chưa tối đâu mà sao cậu về sớm thế? Mạn Kỳ đâu?
Hà Ích Quân kinh ngạc, vội vàng rót trà cho Giang Cần.
- Mạn Kỳ đang đi vệ sinh, tới liền ấy mà.
Giang Cần ngồi xuống ghế, nhận lấy ly trà của Hà Ích Quân rồi cảm ơn.
- Biểu hiện hôm nay của Mạn Kỳ thế nào?
Giang Cần thở dài, tỏ vẻ tiếc hận:
- Hà tổng, kỳ nổi loạn là một giai đoạn tâm lý bình thường. Những thanh thiếu niên có độ tuổi trong giai đoạn này đều có ý thức bảo vệ bản thân rất mãnh liệt, nên thường sẽ không có cách để lay chuyển bọn họ từ những thứ bên ngoài.
- Biết ngay mà…
Hà Ích Quân không nhịn được mà thở dài một tiếng.
- Vậy nên lát ông thấy Mạn Kỳ cũng đừng thất vọng quá, tôi chỉ làm được từng đó thôi, tuy rằng không được nhiều lắm nhưng vẫn mong Hà tổng đừng trách.
- Không đâu không đâu, Giang tổng đừng lo, thật ra tôi cũng đoán được vài phần rồi, con bé này thật là…
Hà Ích Quân còn chưa nói xong thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra, Hà Mạn Kỳ nhuộm lại tóc đen, buộc đuôi ngựa, tháo hết khuyên tai, thiếu nữ xinh đẹp thanh tú bước dần về phía bọn họ.
So với phong cách hư hồi trước thì giờ Hà Mạn Kỳ lại giống một cô gái nhà lành, như là đổi người vậy.
- Bố, con muốn thi đại học.
Hà Mạn Kỳ nhíu mày:
- Con muốn thi đại học!
Hà Ích Quân ngừng thở, nhìn Giang Cần với ánh mắt không thể tin nổi:
- Giang tổng, cậu… Cậu đánh con bé đúng không?
- Làm gì có chuyện đó, tôi chỉ đưa con bé đi trải nghiệm bầu không khí ở đại học thôi, xem mọi người học tập, nỗ lực thế nào, rồi tiện đường đưa con bé đi làm tóc, thế thôi.
- Chỉ vậy thôi hả? Đi trải nghiệm một trưa thôi mà có thể khiến con gái tôi thay đổi đến mức này á hả?
Khóe miệng Hà Ích Quân run rẩy, ngó trái ngó phải con gái mình mấy lượt vẫn thấy không thể tin nổi.
Thay đổi như này còn chưa lớn hả?
Muốn học tập, muốn thi đại học, hai việc đó nói sau, chỉ nói tới màu tóc và kiểu tóc này thôi, cậu ta thay nguyên cái đầu con ông luôn rồi còn đâu.
Phải biết rằng, Hà Ích Quân cũng từng mắng Hà Mạn Kỳ vì kiểu tóc nhưng Hà Mạn Kỳ từng nói làm gì cũng được, ai muốn động tới tóc con nghĩ là động tới mạng của con.
Hà Mạn Kỳ bị ông nhìn mãi thì cũng thấy khó chịu:
- Bố, con đã nói là con muốn thi đại học rồi mà sao bố chẳng có phản ứng gì thế!
- Thi, con muốn thi gì cũng được, thi nướng khoai bố cũng đồng ý!
Hà Ích Quân cười đến mức không khép miệng lại được.
- Được rồi, bố đừng làm phiền con đấy, con phải đi học đây!
- Đệt, bố không ngờ lại có ngày hai chữ học tập được nói ra từ trong miệng con đấy! Đi, mau đi đi, bố sẽ bảo thư ký đi chuẩn bị đồ ăn vặt con thích!
Hà Mạn Kỳ đang trong thời nổi loạn, có cái nhìn cực kỳ mờ mịt đối với cuộc sống, cũng không biết nên làm gì và không nên làm gì, nói trắng ra là cô bé chưa nghĩ ra bản thân sẽ trở thành dạng người gì.
Nhưng từ khi đi Lâm Đại về, cô bé đã suy nghĩ cẩn thận và đưa ra quyết định rằng cô bé muốn trở thành người giống như chị Nam Thư.
Thiếu nữ giỏi giang, ánh trăng lạnh lùng, lý tưởng nhân gian!
- Em đi học đây anh Giang Cần!
Thiếu nữ vung vẩy tóc đuôi ngựa đã khuất sau cánh cửa nhưng bốn chữ “muốn đi học tập” vẫn quanh quẩn bên tai Hà Ích Quân như tiếng sấm, ù ù rung động, mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại.
Thấy vậy, Giang Cần chỉ bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Hắn rất thích bộ dạng không hiểu chuyện đời của Hà Ích Quân hiện tại, lợi hại lắm sao? Tôi ra tay một cái là đạt được kết quả tốt nhất thôi ấy mà.
- Hà tổng, tôi đã làm xong chuyện ông yêu cầu rồi, ông nhớ phải hỏi thăm về vụ bữa tiệc cho tôi đấy.
- Yên tâm đi Giang tổng, ngày mai nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng, cơ mà tôi vẫn hơi tò mò, sao cậu lại quyết tâm muốn tới đó đến vậy?
- Tôi muốn ngửi mùi tiền.
Hà Ích Quân biết hắn không muốn nhiều lời nên chỉ cười cười rồi im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận