Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 461: Tiểu phú bà nghĩ có thể hôn (2)

Đáng giận a!
Thế nhưng có 99% người đều nói không được, quả thực không có thiên lý.
Không nhìn nữa, ngủ thôi!
Giang Cần xoay người xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng chợt dâng lên một chút hổ thẹn.
Tiểu phú bà ngốc nghếch, chẳng biết gì, cứ như một tờ giấy trắng tinh khiết, lại ngoan ngoãn vô cùng, chỉ nghe lời hắn, hắn đã lừa được đôi chân nhỏ của cô, kết quả lại bắt đầu thèm thuồng đôi môi nhỏ của cô, muốn nếm thử xem mùi vị thế nào, đây là chuyện mà con người làm sao?
Không, đúng là cầm thú.
Nếu cứ tiếp tục thế này, biết đâu lần sau mình sẽ thèm cái gì.
Không thể vì cô ấy đơn thuần mà tùy tiện đối xử với cô ấy như vậy được...
Nếu tiểu phú bà biết trong đầu hắn có những suy nghĩ đáng sợ như vậy, chắc chắn cô sẽ sợ hãi, thậm chí sẽ co rúm lại trong góc, nhìn hắn với ánh mắt đáng thương, miệng kêu "Giang Cần đừng mà".
Chết tiệt, càng nghĩ càng kích thích, chuyện gì thế này?
Giang Cần ho khan một tiếng, lặng lẽ kéo chăn lên đến thắt lưng, thầm nghĩ thân thể trẻ trung thật là chịu không nổi bất cứ sự cám dỗ nào.
Tim mình còn có chút xi măng nào không vậy?
Đã nói không yêu đương chỉ kiếm tiền cơ mà?
“Tôi nghĩ bạn tốt có thể hôn nhau được mà, chỉ một cái thôi, một cái nho nhỏ.”
“Nếu không thể hôn, ôm cũng được.”
“Thực ra tôi cũng có một người bạn tốt, nếu được cậu ấy hôn một cái thì sẽ rất vui, ôm cũng sẽ vui.”
“Bạn tốt của tôi còn ăn cả chân tôi, chắc chắn có thể hôn một cái.”
Phùng Nam Thư viết rất nhiều câu trả lời, muốn cổ vũ chủ thớt, người cũng đang có một người bạn tốt giống như mình, nhưng hệ thống cứ luôn nhắc nhở nickname của cô chứa từ cấm, khiến những câu trả lời đó không có một câu nào được gửi đi.
Tiểu phú bà mím môi, lông mi run rẩy, cuối cùng bỏ cuộc, cầm điện thoại lên, mặt lạnh lùng gõ ra bốn chữ.
“Giang Cần, đi dạo.”
“Trời đã khuya rồi, ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
“Vậy ngày mai đi.”
“Ngày mai dẫn cậu đi dạo với Phú Quý.”
“Được.”
Phùng Nam Thư thở phào hài lòng, sau đó quay lại giường nằm xuống, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, dần dần bắt đầu ngẩn ngơ.
Sáng hôm sau, thời tiết ấm lên rất nhanh, ánh sáng mùa xuân cũng trở nên vô cùng tươi sáng, là một ngày đẹp trời để đi dạo.
Phùng Nam Thư tỉnh dậy từ giấc mộng, chui ra khỏi chăn rồi dụi dụi hai mắt, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, phát hiện giường bên cạnh đã trống không, còn Cao Văn Tuệ thì đang đứng ngoài ban công vừa hát vừa rửa mặt.
Hiện giờ, Tiểu Cao là quản lý bán thời gian của cửa hàng Hỉ Điềm - chi nhánh Lâm Đại, ngay cả khi không có tiết học cũng phải dậy sớm trông cửa hàng.
Điều này không chỉ sửa chữa thói quen lười biếng của cô khi ở trong ký túc xá mà còn khiến cô hình thành thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm.
Phùng Nam Thư ngồi trên giường ngơ ngác một lúc, sau đó leo thang xuống giường, đưa đôi chân trắng như tuyết xỏ vào dép lê, chạy lạch cạch ra ban công chào hỏi.
- Văn Tuệ, chào buổi sáng.
Cao Văn Tuệ quay đầu nhìn cô:
- Chào buổi sáng Nam Thư, tối qua nằm mơ phải không?
Tiểu phú bà: ?
- Tối qua mình thức khuya làm thống kê, ngủ muộn hơn cậu, sau đó nghe thấy cậu rủ rỉ nói mơ.
- Văn Tuệ, mình nói gì thế? - Phùng Nam Thư rất tò mò.
Cao Văn Tuệ ho một tiếng, học theo giọng điệu của tiểu phú bà mở miệng:
- Giang Cần, hôn, ư ư ư… ư, khó thở quá, Giang Cần chậm lại chút, ư ư ư…
Phùng Nam Thư ngẩn người, đôi mắt trong veo mở to, đôi môi nhỏ nhắn cũng hé mở theo, cả người như bị sét đánh.
Cao Văn Tuệ đang diễn rất hứng khởi, vẫn còn chưa dừng lại, vừa lắc đầu lắc mông vừa tiếp tục nói mơ theo giọng của tiểu phú bà.
- Đừng, Giang Cần… bẩn, ca ca tốt, đừng như vậy, muội… muội khó thở quá, cầu xin ca ca.
Phùng Nam Thư ngơ ngác nhìn cô, không hiểu tại sao mình lại nói tục như vậy.
Có phải ở trong mơ, gấu chó ăn chân của mình không?
Cô cúi xuống nhìn những ngón chân hồng hào của mình, khẽ co rúm lại, hình như hơi ngứa ngáy.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Phạm Thục Linh cũng rời giường, vừa ngáp vừa đi đến ban công:
- Nam Thư, cậu đừng tin cô ta, cô ta rõ ràng đang lừa cậu.
- Mình không hề.
Cao Văn Tuệ cây ngay không sợ chết đứng.
- Vậy sao? Thế tại sao hai câu thoại vừa rồi lại giống hệt với hai câu thoại trong truyện ngôn tình mà cậu dùng Bluetooth gửi cho mình mấy ngày trước vậy?
Phạm Thục Linh khoanh hai tay, nhìn chằm chằm Cao Văn Tuệ bằng ánh mắt nhìn thấu tất cả.
Vào những năm đầu của thiên niên kỷ mới, khi văn học mạng vẫn chưa được chính quy hóa nghiêm ngặt, các tác giả bắt đầu gõ phím một cách điên cuồng, không có yếu tố nào là họ không dám viết, với chủ đề chính là không có người ngoài.
Trong đó, một số tác giả nữ viết ngôn tình còn mạnh mẽ hơn các tác giả nam, không chỉ có văn phong tinh tế mà còn thoải mái thể hiện giữa những lời văn mở rộng, thực sự là muốn mạng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận