Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 350: Con muốn thi đại học (1)

- Em đẹp không anh Giang Cần?
Giang Cần nở một nụ cười điềm đạm:
- Tới khi em về lại trường, tất cả bạn nữ sẽ nghiến răng nghiến lợi, còn đám con trai sẽ nói năng lộn xộn trước mặt em, nếu thành tích của em tốt hơn thì anh tin rằng em sẽ trở thành Bạch Nguyệt Quang trong lòng rất nhiều người đấy.
Mắt Hà Mạn Kỳ mở to:
- Bạch Nguyệt Quang là có ý gì?
- Ví dụ như chị Nam Thư của em đây, dù đã tốt nghiệp cấp ba nhiều năm rồi nhưng khi mọi người nhắc tới chuyện ai là nữ thần thần thánh nhất trong trường thì đa số mọi người đều nói là cậu ấy, anh nhớ năm đó có rất nhiều cậu trai nhìn lén cậu ấy từ cửa sau phòng học, đó chính là Bạch Nguyệt Quang.
Giang Cần nói xong thì quay qua Phùng Nam Thư:
- Sao mặt cậu đỏ dữ vậy?
Phùng Nam Thư dùng ánh mắt trong veo nhìn hắn:
- Em đẹp không anh Giang Cần?
- Đừng phải học cả cái này!
- Ồ.
Cải tạo ngoại hình: ok.
- Tony, phiền anh cắt cho tôi kiểu tóc đó!
- Kiểu tóc giống cô gái kia ấy, vừa có thể buộc đuôi ngựa vừa có thể thả dài, có thể chứ?
- À này…
- Tôi tôi tôi, còn tôi nữa, tôi không hấp tóc nữa, anh cũng cắt cho kiểu đó đi.
- Ừm… Bạn gái tôi đang gội đầu, bao giờ cô ấy ra ngoài anh cũng cắt cho cô ấy kiểu giống vậy đi!
Khách ở tiệm cắt tóc sau khi thấy khí chất nữ thần bùng nổ của Phùng Nam Thư, và sự thay đổi thành công từ gái hư thành gái ngoan khi bắt chước kiểu tóc của Hà Mạn Kỳ, thì tất cả đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hai mắt sáng như đèn pha ô tô.
Còn có một anh trai rất đen, nhân lúc bạn gái đi gội đầu không biết gì đã tự ý quyết định kiểu tóc cho bạn gái luôn.
Đây chính là sức mạnh của hình mẫu.
Giờ áp lực đã đẩy qua Tony, nhưng da đầu thầy Tony đã tê rần.
Người ta chỉ buộc tóc đuôi ngựa thôi cũng đẹp vì người ta đẹp, không phải kỹ thuật của tôi tốt.
Cây kéo của tôi chỉ sửa được tóc chứ mẹ nó có sửa được mặt đâu!
- Mọi người… Có chắc là muốn cắt chung một kiểu không?
- Chắc chắn, anh xem hai người họ đẹp quá đi mất, mau cắt đi!
Nhìn biểu cảm rối rắm của Tony, Giang Cần cứ nhịn cười mãi, tay thì xoa bóp tay nhỏ của Phùng Nam Thư, xoa đến mức cô phát ra vài tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Internet thời nay không phát triển bằng mấy năm sau, nên kiểu tóc hay cách ăn mặc mốt thường được truyền ra từ những vòng nhỏ, chuyện cắt theo kiểu tóc của người khác là điều hết sức bình thường.
Tony cầm kéo lên, hít sâu lấy lại bình tĩnh, sau đó bắt đầu cắt kiểu tóc bắt chước kiểu tóc của Phùng Nam Thư.
Bên kia, người mẫu tiểu phú bà và thiếu nữ có màn lột xác ngoạn mục đã được Giang Cần đưa ra khỏi tiệm cắt tóc, ba người ngồi xuống quán nướng ở đường đối diện, tùy ý chọn vài que nướng để ăn.
- Anh Giang Cần, anh kể về chuyện của chị Nam Thư tiếp đi, em muốn học!
- Cậu ấy…
Giang Cần mới bật ra được một chữ thì đã quay qua Phùng Nam Thư:
- Cậu không được nghe lén đâu đấy.
Phùng Nam Thư mím môi đỏ:
- Mình không nghe trộm.
Giang Cần yên tâm rồi mới quay qua Hà Mạn Kỳ:
- Nữ thần lạnh lùng, ánh trăng lạnh lẽo, lý tưởng của nhân gian, thiếu nữ giỏi giang đều là từ để chỉ chị Nam Thư của em, có thể nói cậu ấy chính là giấc mơ của tất cả học sinh nam thời đó.
Gương mặt Hà Mạn Kỳ tràn ngập vẻ kinh ngạc:
- Vậy, vậy chị ấy hẳn phải là cô gái đẹp nhất trường cấp ba của anh đúng không?
- Nào chỉ đẹp nhất cấp ba, dù ở đâu thì cậu ấy cũng là người đẹp nhất. Nói chung là anh chưa bao giờ gặp được người xinh đẹp hơn cậu ấy, hơn nữa lần nào thi cử cậu ấy cũng đứng nhất cả khối, lại không thích nói chuyện với người khác, lúc trả lời câu hỏi cũng rất ngắn gọn, vô cùng thần bí, này mới gọi là nữ thần. Mạn Kỳ phải cố gắng học tập để hoàn thiện bản thân từ trong ra ngoài mới được.
Giang Cần nói xong câu thì thấy hơi không yên tâm nên đã quay qua nhìn.
Cũng may là Phùng Nam Thư đang nhâm nhi cốc nước như một con mèo ngốc đáng yêu, dáng ngồi vô cùng đoan chính, biểu cảm ngoan ngoãn như muốn nói tui chưa thấy gì hết nha.
- Cậu nghe lén đúng không?
Giang Cần hỏi cô.
Phùng Nam Thư xua tay rất nghiêm túc, sau đó dịu dàng nói:
- Không có nghe lén, nhưng không phải lần nào mình cũng đứng đầu khối đâu.
Khi không khí đang dần ngưng lại thì ông chủ tiệm đồ nướng đã bê que nướng đã nướng xong ra, Giang Cần dứt khoát kết thúc đề tài, bắt đầu cẩn thận tuốt thịt, giả bộ như chưa nói gì hết.
Khi ăn xong và chuẩn bị rời đi, bọn họ bỗng nghe được tiếng hét thất thanh từ tiệm cắt tóc đối diện, một cô gái có khuôn mặt rất lớn véo tai một chàng trai rất đen lôi ra ngoài, vô cùng tức giận.
Cô ả có quả tóc đuổi ngựa y chang Phùng Nam Thư nhưng trong miệng lại toàn lời tục tĩu, hỏi thăm cả nhà chàng trai kia.
- Anh giỏi quá nhỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận