Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 808: Lại một đêm Giáng Sinh (2)

Giang Cần cao một mét tám, hơi gầy, size 'ích lờ' vừa vặn, còn Phùng Nam Thư, dù là con gái nhưng cao tới một mét bảy, mặc size S thì vừa vặn, size XS thì thoải mái.
Nói cách khác, "trang phục bạn thân" ở đây đều được chuẩn bị cho những chàng trai cao một mét tám và những cô gái cao một mét bảy.
Đây chính là sức mạnh của tiền bạc...
"Giang Cần, em muốn mua trang phục bạn thân."
"Mua đi, thích cái nào thì lấy cái đó."
Phùng Nam Thư chạy lẹ đến khu vực dành cho bạn thân, lục lọi một hồi, vẻ mặt hạnh phúc như một chú mèo cam ngốc nghếch.
Cao Văn Tuệ chỉ vào hai bộ quần áo: "Cái này... cũng gọi là trang phục bạn thân à?"
Giang Cần nghe thấy liền nhìn qua, phát hiện đó là hai chiếc áo sweater trắng, mỗi cái có một nửa trái tim, khi kết hợp lại thành một trái tim hoàn chỉnh.
"Cậu nói đúng, chỉ có những người bạn thân suốt đời mới xứng đáng mặc chiếc áo này."
"Vậy mua cái này." Phùng Nam Thư chỉ vào hai chiếc áo sweater trắng, ánh mắt đầy hứng thú.
Giang Cần nghiêm túc nhìn cô: "Cậu tự tin vào tình bạn giữa chúng ta đến vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Được thôi, vậy thì theo ý cậu, chúng ta mua cái này."
Cao Văn Tuệ nhìn vào cảnh tượng đó, không khỏi kinh ngạc, tự hỏi người giàu có thực sự có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, biến đen thành trắng hay sao?
Sau đó, Tiểu Cao lại chứng kiến họ mua hai chiếc áo khoác bạn thân, kiểu dáng rất mang phong cách Hàn Quốc, áo dài tới trên đầu gối một chút, một cái màu trắng và một cái màu xám.
Phùng Nam Thư vốn dĩ đã sở hữu một thân hình đáng ngưỡng mộ, khi khoác lên mình chiếc áo khoác màu trắng, khí chất của cô lập tức trở nên ngang ngửa với nữ chính trong phim Hàn Quốc, đặc biệt là đôi chân dài miên man của cô kết hợp với chiếc quần jean ống rộng màu đen có viền rách, cô chính là hiện thân của vẻ đẹp thanh cao và giàu có.
Dù Giang Cần không phải là người nổi bật về nhan sắc, nhưng hắn lại thuộc tuýp người càng nhìn càng mê. Một chiếc áo len cổ cao bên trong, phối cùng áo khoác màu xám, đứng cạnh Phùng Nam Thư, họ tựa như một bức poster hoàn hảo.
"Chà, đây là đang quay phim ngôn tình à?"
Văn Cẩm Thụy chắp tay trước ngực: "Ông chủ và bà chủ chính là nhân vật nam nữ chính trong mơ của tôi khi đọc tiểu thuyết tình cảm!"
Tô Nại nhíu mày nhìn Văn Cẩm Thụy: "Sếp chó kia cũng có thể làm nam chính à? Cậu nghiêm túc chứ?"
"Được rồi, có lẽ sếp ông không sánh bằng, nhưng sếp bà chắc chắn là nữ chính!"
Lúc này, Tào Quảng Vũ cũng tiến lại, thấy hai người họ thì hơi hứng thú: "Lão Giang, lão Giang, cởi ra cho tôi mặc thử xem sao!"
Nhâm Tự Cường nín thở: "Tào ca, tôi khuyên cậu đừng thử, cậu không thể cân được chiếc áo này đâu."
"Nhan sắc của lão Giang còn có thể cân được, tại sao khuôn mặt đẹp trai của tôi lại không?"
Tào Quảng Vũ hào hứng thử mặc, phát hiện, ái chà, chiều dài khiến chiếc áo thậm chí còn lê thê dưới mặt đất, thừa ra hẳn một đoạn, như chiếc váy mà các nữ minh tinh thường kéo lê trên thảm đỏ.
Hóa ra, Nhâm Tự Cường nói về việc cân đồ không liên quan gì đến nhan sắc, mà là về chiều cao.
"Chán nhỉ, trung tâm thương mại này không muốn kiếm tiền từ tôi rồi." Tào Quảng Vũ lầm bầm, kéo Đinh Tuyết đi.
Giang Cần không kiếm được tiền của Tào thiếu gia, thực sự hơi buồn: "Tào ca, đừng đi, còn có kiểu ngắn nữa kìa!"
"Đừng nói nữa, tôi muốn một mình yên lặng."
Giang Cần thở dài, sau đó nắm tay tiểu phú bà, đi đến cửa hàng khác xem đôi ủng nhỏ mà cô thích, đồng thời giúp cô chọn một vài bộ đồ lót cho mùa đông.
Chiếc áo màu trắng rất hợp với khí chất của tiểu phú bà, chiếc màu đen vừa ngầu vừa lạnh lùng, còn màu hồng và màu xanh dương thì làm cho cô trở nên tươi tắn và năng động...
Giang Cần từng món một lấy ra, giơ lên so với ngực của cô, cảm thấy thứ nào cũng muốn mua, như đang trải nghiệm cảm giác thú vị khi chơi game Ngôi sao thời trang.
Trong khi đó, Phùng Nam Thư chỉ yên lặng nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng đầy sự phụ thuộc, lòng cô thổn thức, cảm giác lại muốn gọi hắn là anh trai.
"Chọn ba món này thôi, cộng thêm... đôi bốt ở phía trên cùng hàng thứ ba, cái có đường viền phong cách dân tộc kia."
"Phải cái này không, Giang tổng?"
"Ừ, lấy size 37."
Nhân viên cửa hàng lấy đôi bốt có một chút họa tiết thêu dân tộc, đưa cho Giang Cần, cùng với những bộ quần áo đã chọn trước đó, tất cả đều được cho vào giỏ hàng, để tiểu phú bà mang vào phòng thử đồ.
Mỗi lần Phùng Nam Thư thay xong một bộ đều ra ngoài xoay một vòng cho Giang Cần xem, quả nhiên mỗi bộ đều vừa vặn, vẻ đẹp này thực sự quá mê hồn.
Có điều khi đến lượt thử bốt, tiểu phú bà mất một lúc lâu mới ra, sau đó nói một cách nghiêm túc rằng đôi bốt hơi nhỏ.
"Không thể nào nhỏ được, chân của cậu mình còn không biết rõ sao?"
"Giang Cần, thật sự hơi nhỏ một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận