Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 618: Chó cậy gần nhà

- Quản lý Biện, nếu như chúng tôi chỉ ký gửi có 13 kiện thôi thì tại sao ông lại phải hoàn tiền lại cho chúng tôi? Ông không thấy lời nói của mình mâu thuẫn lắm sao?
Ngụy Lan Lan ngay lập tức nói ra trọng tâm khiến y cứng họng ngay tắp lự.
Câu nói này khiến quản lý họ Biện kia biến sắc, thầm nghĩ đây trông toàn một lũ sinh viên trẻ ngây thơ ngu dốt, vậy mà lại không lừa được chúng nó, đúng là nằm ngoài dự kiến của y.
Y làm sao mà biết được, khi dưới trướng của một ông chủ lươn lẹo như Giang Cần thì mấy trò mèo này chỉ bằng cái mắt muỗi mà thôi.
- Không cần biết là các vị có đồng ý hoàn tiền hay không, nói chung là chúng tôi chỉ nhận ký gửi có 13 kiện mà thôi.
Tô Nại nghe vậy thì cau mày:
- Anh tiếp tân lúc nãy đâu rồi? Lúc nãy anh ta đã xác nhận chúng tôi ký gửi 15 kiện rồi, còn nói sẽ giúp chúng tôi tìm lại nữa.
- Xin lỗi cô, nhưng ở đây chúng tôi có hơn 50 tiếp tân, cô có biết tên của anh ta không? Tôi sẽ gọi anh ta ra đây để đối chất.
Ngụy Lan Lan nghe xong thì chết đứng, ngay lập tức đã hiểu ra rằng lần thứ hai nam tiếp tân kia đi vào lối dành cho nhân viên là để trốn, muốn làm như mình không tồn tại để tiện cho tên quản lý này phủ nhận việc bọn họ đã ký gửi 15 kiện hành lý.
- Nam tiếp tân kia tên là Triệu Giai Lạc.
Giang Cần im lặng nãy giờ đột nhiên nói:
- Giai trong giai nhân, Lạc trong khoái lạc.
Tên quản lý kia ngay lập tức sửng sốt, không ngờ bọn họ lại nói ra được tên của Triệu Giai Lạc, cứng họng hồi lâu mới bắt đầu mở lời:
- À… thực ra tôi cũng mới tới đây làm nên chưa thể biết hết tên của toàn bộ nhân viên. Anh có biết mã nhân viên của cậu ta không? Tôi sẽ dùng bộ đàm gọi cậu ta đến đây.
Giang Cần cười khẩy:
- Ai mà nhớ được mã số nhân viên tiếp tân của khách sạn chứ hả? Hơn nữa nếu nhớ ra được mã số thì có tìm được hành lý của chúng tôi không?
- Có lẽ sẽ tìm được, nhưng nếu anh không nhớ được thì hơi phiền phức đó ạ, vì chúng tôi có rất nhiều nhân viên part-time làm trong kỳ nghỉ hè.
- Nếu anh đã nói như vậy thì tôi đành cố gắng nhớ lại vậy. Mã số nhân viên của anh ta là AC050031, gọi đi.
Một lúc sau, quản lý họ Biện nhấc bộ đàm lên nói một hồi, sau đó nam tiếp tân đã biến mất kia quay trở lại, thế nhưng anh ta lại bảo mình không phải là người tiếp nhận ký gửi nên không biết gì cả.
Thực ra anh ta đang nói đúng sự thật, vì khách sạn có chia ca trực, người tiếp nhận buổi sáng thực sự không phải anh ta.
- Nếu anh không biết có bao nhiêu kiện hành lý thì anh đi tìm cái gì vậy?
Tiếp tân tên Triệu Giai Lạc kia cúi gằm xuống:
- Tôi chỉ đi vào phòng bảo quản một vòng thôi chứ không xác nhận là có 15 kiện hành lý.
Giang Cần cảm thấy cực kỳ phiền phức;
- Đừng ba hoa nữa, đi kiểm tra camera đi, phiền quá đi mất.
- Camera của chúng tôi...
- Camera của mấy người hỏng rồi chứ gì?
Giang Cần đứng dậy móc ra một cái bộ đàm:
- Thế thì báo cảnh sát để họ xem nhé? Anh tự chọn đi.
Quản lý Biện cắn môi:
- Xin mời quý khách đi bên này, tôi sẽ đưa mọi người đi xem.
Vậy là mọi người đi theo quản lý Biện tới phòng giám sát để kiểm tra camera được quay vào sáng nay. Cuối cùng xác nhận được thực sự đã ký gửi 15 kiện hành lý.
Vẻ mặt của quản lý Biện vô cùng khó coi, vì không ngờ lại quay được rõ ràng như vậy. Về phía Giang Cần, hắn cũng không nhiều lời nữa mà để Ngụy Lan Lan báo cảnh sát luôn.
Sau khi cảnh sát đến, thái độ của tên quản lý họ Biện hòa nhã hơn nhiều, y cũng đã thừa nhận việc khách sạn làm việc không đến nơi đến chốn và bày tỏ nhất định sẽ giúp bọn họ tìm ra hành lý, tuy vậy khách sạn cũng không dám đảm bảo việc bao giờ sẽ tìm thấy hành lý.
- Bây giờ chúng tôi còn bận nhiều việc lắm, không có thời gian đợi mấy người tìm đâu. Nếu khách sạn mấy người làm mất hành lý thì cứ bồi thường theo giá trị gốc trước đi, bao giờ tìm thấy hành lý thì chúng tôi sẽ trả tiền lại cho mấy người.
Giang Cần giơ ba ngón tay lên, ra hiệu giá tiền mà khách sạn phải bồi thường.
Hắn chắc chắn chẳng cần số tiền 30 nghìn tệ này, nhưng hắn biết, nếu không cọc tiền như vậy thì bọn họ sẽ không cẩn thận đi tìm hành lý, lúc đó thì cũng chẳng biết phải đợi tới mùa quýt năm nào mới tìm cho ra hành lý.
- Bồi thường trước á? Chắc chắn không có chuyện này đâu, chúng tôi còn chưa thèm kiểm tra xem trong túi các vị có những món đồ kia hay không, làm gì có chuyện các vị nói 30 nghìn tệ thì chúng tôi phải bồi thường 30 nghìn chứ?
Quản lý Biện nhìn sang cảnh sát ngồi cạnh đó:
- Sau đây chúng tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp với bên cảnh sát để tìm kiếm hành lý, nhưng chẳng có khách sạn nào quy định phải bồi thường trước cả.
Giang Cần suy nghĩ rồi nói:
- Quản lý Biện, anh nghe giọng của tôi có biết tôi là người vùng nào không? Nếu anh đoán đúng thì chúng tôi sẽ trở về kiên nhẫn đợi.
- Chắc là ở vùng phía Bắc phải không?
- Mẹ nó, anh biết rõ tôi là người ngoại tỉnh nên muốn kéo dài thời gian đúng không? Rồi đến lúc chúng tôi gọi lại bảo là đang tìm kiếm đúng không? - Giang Cần hùng hổ đập bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận