Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 342: Bạn tốt đêm Giáng sinh (2)

Giang Cần thấy cô chuẩn bị sẵn sàng rồi thì khóa cửa phòng, tắt điện, trong 207 tối đen như mực chỉ có một nguồn sáng duy nhất là chiếc ti vi.
- Giang Cần, chúng ta xem phim gì vậy?
- Trước mình có chọn trước một ít, cậu xem xem có muốn xem bộ nào không,
Giang Cần cũng ngồi xuống sô pha và di chuyển con chuột click mở folder có tên là “Những bộ phim xem trong đêm Giáng sinh với người bạn tốt nhất”.
Hôm qua lúc nói chuyện trên QQ, tiểu phú bà có bảo là muốn xem phim với hắn trong đêm Giáng sinh nhưng lại không muốn ra rạp chiếu phim, nên là Giang Cần đã dùng hơn ba tiếng để tìm là tải phim về máy.
Bên trong toàn là phim tình cảm kinh điển rất hay, không có cảnh quá trần trụi hay nóng bỏng, già trẻ gái trai đều có thể xem, sẽ không dạy hư tiểu phú bà, tổng cộng có tám bộ, gì mà Vùng đất linh hồn, Hachiko - chú chó trung thành, Mưu cầu hạnh phúc…
Đặc biệt là bộ “Mưu cầu hạnh phúc”, vừa mới bắt đầu nam chính đã bị vợ bỏ, trời đất sụp đổ, gà trống nuôi con, bị tất cả mọi người khinh bỉ.
Phùng Nam Thư dịch qua một chút, cơ thể thơm tho mềm mại dính lấy Giang Cần song mắt lại nhìn về phía màn hình, đôi mắt xinh đẹp được ánh sáng ti vi hắt vào trông vô cùng lộng lẫy.
- Cậu tự xem đi, cho cậu con chuột này.
Giang Cần rời mắt khỏi màn hình rồi tựa lưng vào sô pha, tay rũ xuống theo tự nhiên, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại sờ tới một đôi chân thon gọn.
Tiểu phú bà bảo ngứa rồi chuyển tư thế ngồi từ nửa quỳ thành ngồi nghiêng sang một bên, duỗi chân để vào lòng hắn như ngày mưa hôm nào.
Mình là quân tử mà.
Giang Cần thầm nhắc đi nhắc lại câu này mãi trong lòng, nhưng đồng thời cũng xoa cái chân nhỏ trong tay cực kỳ vui vẻ.
- Thật ra mấy bộ này đều khá ổn, xem cái nào cũng được.
Phùng Nam Thư mím môi, nhẹ nhàng hỏi dò:
- Giang Cần, nếu mình muốn xem hết thì phải làm sao đây?
Giang Cần xua xua tay:
- Cậu đừng tưởng bở nữa, chắc tới sáng mới hết tám bộ mất, đêm nay chọn một bộ thôi.
- Anh ơi xem hết đi mà.
- Cậu gọi anh ơi nữa là mình ăn đấy!
Đột nhiên Giang Cần nâng chân nhỏ lên, ra vẻ hung tợn để uy hiếp, có vẻ như hắn sẽ nói được làm được.
- Anh ơi.
Dường như có sóng nước nhộn nhạo trong mắt Phùng Nam Thư.
Trong lòng rất nhiều người, Phùng Nam Thư đều là kiểu người lạnh lùng, ít nói, xa xôi không thể với tới hệt như một vệt trắng thuần khiết trong ký ức thanh xuân, nhiều năm sau khi nhớ lại thì người con gái ấy vẫn lạnh lùng cao quý như vậy, không mất đi tí thánh khiết nào.
Nhưng giờ cô đang nằm ngửa trên sô pha, co một chân thon dài, mặc quần tất đen, mắt long lanh gọi người khác là anh ơi.
Giang Cần cảm thấy sợ là con người có nhiều năm kinh nghiệm làm nũng như Đinh Tuyết có dùng hết công lực toàn thân, thì cũng chẳng thể gọi ra một tiếng anh ơi rung động lòng người thế này.
Bởi vì sự khác nhau giữa đáng yêu thật sự và đáng yêu giả vờ quá lớn, mà sự đáng yêu bình thường với sự đáng yêu đến từ mỹ nhân tuyệt sắc cũng đã khác nhau một trời một vực rồi.
Không thể nghi ngờ, Phùng Nam Thư chính là kẻ mạnh nhất trong số đó.
Chỉ là có lẽ chính bản thân cô cũng không biết mình hiện tại mê người đến mức nào.
Giang Cần chưa yêu ai bao giờ nên cũng không có quá nhiều kinh nghiệm đối phó với tình huống này, hắn chỉ dựa vào định lực mà đã kiên trì được tới lúc này là đã hiếm có lắm rồi, có khi pháp sư Tam Tạng thấy còn phải kêu lên là chào sư thầy, bần tăng muốn học cái này ấy chứ.
Nhưng Tam Tạng không học được đâu, xoa chân này cần thiên phú nhiều lắm.
- Tiểu phú bà, mình cho cậu một cơ hội nữa, một lần nữa là mình ăn thật đó nha!
- Anh ơi.
- Phùng Nam Thư, cậu thật là… càng ngày càng nổi loạn!
Trận tuyết ở ngoài khá lớn, trên cửa sổ đã tích một lớp tuyết dày, phản quang ánh đèn đường cách đó không xa.
Trong buổi tối tĩnh lặng và yên bình này, Giang Cần bỗng cảm thấy có khi thế giới này có ông già Noel thật.
Vì đúng là quà tặng của hắn đang nằm trong tất nha.
Một lúc lâu sau hắn mới ngồi thẳng lại, cầm bình giữ nhiệt trên bàn lên uống hai hớp, sau đó chỉnh thảm lại cho chỉn chu rồi im lặng mở folder “Vùng đất linh hồn”, bắt đầu giả vờ chăm chú xem phim.
Là tác phẩm kinh điển thường xuất hiện trong sách giáo khoa của các trường sân khấu điện ảnh, “Vùng đất linh hồn” như một giấc mơ hoa lệ mà quỷ dị mà Miyazaki Hayao dệt nên, nó hàm chứa tính nghệ thuật cực kỳ cao, câu chuyện được kể cực kỳ hấp dẫn, dù là những phần tưởng tượng bay bổng hay những bức tranh sắc màu, tất cả đều thể hiện đỉnh cao của một đại tài hoạt hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận