Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 323: Muốn ra khỏi cửa thì đưa một trăm đây (2)

Giờ đúng là đã gần chín giờ rồi, cũng đã muộn hơn thời gian giao hàng dự kiến một tiếng, những người đặt hàng chắc đã mất kiên nhẫn cả rồi.
Việc quan trọng nhất hiện tại là ổn định tâm trạng của người tiêu dùng.
Thấy Khổng Huy định đi, Mã Lượng muốn tiến đến ngăn cản nhưng lại bị Giang Cần bá vai kéo tới ven đường, một tờ chủ tịch Mao đỏ thắm run rẩy dưới ánh đèn đường.
- Tiền xăng đây.
- Được, chú mày biết cách ứng xử đấy. - Mã Lượng vui vẻ nhận tiền, còn vân vê hai cái xem tiền thật hay tiền giả.
Giang Cần cũng tủm tỉm cười nhìn theo gã lên xe:
- Anh giai đi đường chậm một chút, lúc đổ xăng đừng có hút thuốc đấy.
- Ông chủ, chẳng nhẽ cứ cho không một trăm tệ thế hả?
Đổng Văn Hào tức ơi là tức, bộ phận vận chuyển nhận lương của Vạn Chúng, tiền xăng cũng là do Vạn Chúng chi trả, làm gì có chuyện người giao hàng đòi tiền xăng bên hợp tác đâu, đây là tống tiền!
- Trong mắt những kẻ đã lăn lộn trong xã hội thì sinh viên là đối tượng dễ bắt nạt nhất, tôi còn cách nào chứ.
Giang Cần móc điện thoại trong túi ra lướt lướt danh bạ một lúc, gọi cho bảo vệ.
Buổi tối Mã Lượng ngâm nga lái xe ra cổng trường, thuận tay gọi cho trưởng phòng Trương.
- Alo Trương ca, em đưa hàng tới rồi.
- Đúng rồi, giờ đang đi ra ngoài đây, các anh uống từ từ đợi em nữa!
- Mẹ nó, bọn sinh viên ngu ngốc, nếu không vì bọn này thì giờ này em đã uống được rượu rồi, nhưng mà bọn này cũng nhát gan thật, em đòi một trăm tệ tiền xăng mà bọn nó cũng cho.
- Hả? Có thể có chuyện gì chứ, chỉ là một đám nhãi con vắt mũi chưa sạch thôi.
- Mách giám đốc Nhạc á? Thì em bảo là lúc tới đây em không mang tiền, định mượn chúng nó một trăm để về rồi mai trả thôi. Nhưng mà Trương ca này, nếu tụi nó không mách thì chẳng phải em kiếm không được trăm tệ sao.
Trong lúc gã đang cực kỳ vui sướng thì đột nhiên lại biến sắc, cuống quýt dẫm phanh lại.
- Trương ca đợi chút đã, em có việc bận, lát em tới rồi nói sau…
Mã Lượng dừng xe lại, nheo mắt cẩn thận nhìn ra bên ngoài, bên ngoài tất cả bảo vệ đã chặn ở trước cổng Lâm Đại và vẫy vẫy tay với gã, ý bảo mau xuống xe đi.
Bảo vệ của Lâm Đại toàn là kiểu cao lớn thô kệch, khác hẳn với những bảo vệ già ở mấy khu tập thể, đặc biệt là đội trưởng đội bảo vệ thích ăn sơn táo, cao lớn vạm vỡ, da ngăm đen, lúc không có biểu cảm gì nhìn cực kỳ đáng sợ.
- Có chuyện gì vậy?
Mã Lượng vừa mở cửa bước xuống xe đã thấy người bảo vệ đi đầu nói:
- Phí ra cửa một trăm tệ.
- Ra cửa mà còn đòi tiền? - Mã Lượng không thể tin nổi.
- Xe của anh là xe lạ nên phải nộp một trăm tệ.
- Tôi mới bảo có nửa giờ mà đã thu một trăm tệ, mấy người có thấy quá đáng quá không?
- Anh chưa vào đại học bao giờ phải không, xe lạ vào trường mà muốn ra thì phải nộp một trăm tệ.
Đúng là Mã Lượng chưa vào đại học bao giờ nhưng không có nghĩa là gã ngốc, chắc chắn không thể moi được tiền của gã rồi, nhưng mà vẫn phải ra khỏi cửa chứ!
Vì vậy nên gã đã móc điện thoại ra gọi cho Trưởng phòng Trương.
Một lúc lâu sau Đổng Văn Hào đã nhận được cuộc điện thoại từ Trưởng phòng Trương, Giang Cần bảo y mở loa ngoài đi, thế là giọng nói giận dữ của Trưởng phòng Trương đã được vang lên.
- Sao Lâm Đại lại thế này? Ra ngoài còn mất một trăm tệ, có còn coi pháp luật ra gì không thế? Rốt cuộc mấy người có phối hợp với nhau được không? Người của tôi về còn phải đi giao hàng tiếp nữa, như này không phải làm trễ đơn hàng của bên tôi rồi à? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho việc trễ đơn đây?
- Khụ khụ, ngại quá Trưởng phòng Trương, có thể là do bên chúng tôi không tiếp đãi các vị tử tế, thật xin lỗi.
- Cậu là ai?
- Tôi là ông chủ của Multi-group, Giang Cần.
- Không phối hợp tốt thì mau đi phối hợp đi, còn ở đây tào lao làm gì!
Giang Cần hít sâu một hơi:
- Hay là như này đi, để không lãng phí thời gian tôn quý của các vị thì các vị cứ đưa tiền trước đi, mai tôi đi nói chuyện với bọn họ để bọn họ trả tiền lại cho các vị được không?
Trưởng phòng Trương cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng, sau đó thuật lại lời của Giang Cần cho Mã Lượng, khiến gã cứ trầm trồ khen ngợi mãi.
Những mới cúp điện thoại chưa được bao lâu thì trưởng phòng Trương đã lại nhận được cuộc gọi của Mã Lượng.
- Không được Trương ca ơi!
- Sao lại không được? Không phải bọn họ đòi tiền cậu à?
- Nhưng mà bọn họ không nhận, bảo là chỉ nhận tờ Giang Cần đưa cho thôi, không thì hôm nay đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài!
Lòng trưởng phòng Trương bỗng nôn nao, thầm nói xong rồi, sau đó ông gọi cho Đổng Văn Hào ngay lập tức.
Lúc này điện thoại của Đổng Văn Hào đã nằm trong tay Giang Cần, hai người đang uống trà sữa ở Hỉ Điềm, thấy trưởng phòng Trương gọi điện tới, hắn chẳng nói chẳng rằng mà cúp máy ngang luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận