Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 246: Bị soái cho ngơ ngẩn?

Trong nháy mắt, một bữa tiệc lớn xa hoa bị mấy người dọn sạch. Không biết từ lúc nào Tào Quảng Vũ đã lén cởi dây giày, sau đó ho khan một tiếng, đầu tiên là thu hút sự chú ý của cả bàn, sau đó lại kiêu ngạo đến không chịu nổi mà hô một câu, Đinh Tuyết, dây giày của anh bị tuột.
Đinh Tuyết trầm mặc một xíu, bỗng nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Tào Quảng Vũ:
- Nói cho anh biết, hôm nay vì nể mặt huynh đệ của anh, lão nương đã nhịn đủ lắm rồi, anh còn muốn bà đây buộc dây giày cho anh?
Chu Siêu đang uống bia, nghe được câu này, bia suýt phun ra khỏi lỗ mũi.
Chỉ là rất đáng tiếc, Nhâm Tự Cường vẫn đắm chìm trong bi thống của mình cho nên không nghe thấy, bằng không trong lòng sẽ có chút cảm giác an ủi, không phải yêu đương nào cũng có vị ngọt, có đôi khi là cay độc.
- Tôi đi vệ sinh, mọi người ăn từ từ.
Giang Cần đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt Phùng Nam Thư lập tức dính lấy, nhưng nghe thấy mấy chữ nhà vệ sinh cô liền bỏ đi ý niệm đi theo.
Sau khi đi vệ sinh xong, Giang Cần khom lưng trước bồn rửa mặt, rửa tay, bỗng nhiên thấy trong gương là một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, người này đang mặt không chút thay đổi mà dùng khăn giấy lau khóe miệng, từ đôi mắt phiếm hồng kia mà xem, có thể là vừa mới nôn.
- Học đệ, thật trùng hợp.
Giang Cần hất nước trên tay:
- Diệp học tỷ cũng ăn cơm ở đây sao?
Diệp Tử Khanh gật gật đầu:
- Có xã giao.
- Học tỷ thật sự là Người đàn bà thép nha, giờ này vẫn đang còn làm việc?
- Là việc làm ăn trong nhà, không có gì đặc biệt, tôi chỉ là người giúp đỡ, kiếm tiền trang trải cuộc sống mà thôi.
Giang Cần nghe xong cảm thấy hâm mộ, há mồm ngậm miệng chính là việc làm ăn trong nhà, mẹ nó phú nhị đại thật là ngưu bức.
Bất quá đời này hắn không có cơ hội nói năm chữ này, sinh đứa con thì may ra.
Hả?
Giang Cần nhìn mình trong gương, bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Con mẹ nó mình đã nói là yêu đương chó cũng không thèm, sao lại nghĩ thẳng đến việc sinh con rồi?
- Học đệ, cậu làm sao vậy?
- Không có việc gì, không cẩn thận bị khuôn mặt đẹp trai trong gương hút hồn.
Khóe miệng Diệp Tử Khanh giật giật, cảm thấy học đệ này thật không chính chắn, nên cũng không nói tiếp.
Nhắc tới cũng kỳ quái, cô và Giang Cần chỉ có duyên gặp mặt một lần, chính là lần ở cửa phòng 208, mặc dù nói mấy câu nhưng cũng không để lại nhiều ấn tượng.
Loại quen biết này thật ra không khác nhiều so với việc trên đường đi làm ngẫu nhiên vào cùng một thang máy, theo tính cách bình thường của cô, vào những lúc như này thường sẽ làm bộ như không quen biết, hỏi thăm qua loa một chút là đi.
Nhưng không biết vì sao vừa rồi cô lại chào hỏi, sau khi cẩn thận ngẫm lại, cô cảm thấy có lẽ vì kinh nghiệm tương tự.
Giang Cần cũng bắt đầu khởi nghiệp từ năm nhất đại học, phòng học hoạt động cũng là 208 mà trước đây cô từng dùng.
Từ trong tấm gương này, Diệp Tử Khanh có thể nhìn thấy dã vọng trong mắt Giang Cần, những dã vọng kia cô cũng từng có, nhưng về sau không biết đã ném đi đâu.
Có cơ hội gặp được tuổi trẻ của bản thân, ai lại không có xung động muốn chào hỏi chứ.
Giang Cần nhìn Diệp Tử Khanh sững sờ:
- Cô cũng bị anh chàng đẹp trai trong gương mê hoặc sao?
- Vì rượu nên đầu óc không tỉnh táo lắm. - Diệp Tử Khanh cười nhạt:
- Diễn đàn kia tôi đã xem qua, cũng không tệ lắm.
- Một mớ hỗn độn, đầu ra không có, kiếm tiền cũng rắc rối muốn chết. Tôi nhìn mà nản.
Nghe được câu trả lời của Giang Cần, Diệp Tử Khanh sững sờ.
Nói thật thì lời khen vừa rồi của cô chỉ là câu khách sáo cửa miệng mà thôi.
Nói một cách nghiêm túc thì ba chữ rất không tệ kia càng giống một lời cổ vũ của đàn chị dành cho đàn em. Giống như một người bình thường đã bước vào xã hội sẽ nói với các em rằng mấy đứa phải học cho giỏi, sau đó ngồi làm việc trong văn phòng có điều hòa như chị đây này, rồi tiếp đó sẽ có nhà ở thành phố, có xe mà đi.
Sinh viên đại học bình thường nghe được câu này chưa chắc sẽ thấy đây là ơn huệ gì, nhưng dù sao thì cũng phải nói câu cảm ơn.
Nhưng Diệp Tử Khanh không ngờ được rằng Giang Cần căn bản không có thứ gọi là cảm kích hay xúc động vì được người đi trước tán dương, ngược lại còn than nghèo.
- Bây giờ cậu đang trong giai đoạn phát triển, suy xét về việc làm tiền quá sớm sẽ có thể hạn chế bước tiến của dự án. Vì lợi ích mà nửa đường điều chỉnh chiến lược phát triển, đây không phải là lựa chọn sáng suốt.
Giang Cần nở nụ cười:
- Tôi nào có cái chiến lược phát triển gì, chỉ có làm bừa mà thôi. Chính bản thân tôi còn chẳng biết phát triển diễn đàn này đến mức tận cùng thì sẽ trở thành như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận