Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 449: Bà chủ giá lâm (1)

Buổi chiều, những đám mây cháy đỏ rực rỡ tô điểm bầu trời, khiến bầu trời vốn đơn điệu bỗng trở nên rực rỡ hơn nhiều.
Những sinh viên làm thêm sau một ngày bận rộn bắt đầu thu dọn đồ đạc và lần lượt ra về.
Cố Điềm Điềm cũng đeo balo, đi theo Trần Văn Phương và Thang Lệ ra khỏi phòng hoạt động, hướng về phía căng tin.
Nhưng dọc đường, cô không thể tập trung được, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Giang Cần chỉ điểm giang sơn, trái tim cũng theo đó mà đập loạn xạ, như muốn nhảy ra ngoài vậy, kết quả suýt nữa thì đụng phải một nam sinh vừa lấy cơm.
May mắn thay, đĩa cơm của người ta không có canh, lách cũng khá nhanh, mới tránh được một hồi tai nạn.
- Điềm Điềm, cậu sao vậy?
- Không có gì, có thể là do làm việc quá mệt mỏi.
Cố Điềm Điềm thuận miệng trả lời Thang Lệ một câu, sau đó ngồi xuống bàn ăn, đôi môi đỏ mọng không nhịn được mím lại.
Cô đã rung động rồi.
Đúng vậy, cô đã rung động trước Giang Cần.
Những chàng trai mà cô thường gặp đều quá ngây thơ, người đàn ông giống như Giang Cần, trưởng thành, giàu có và tỏa sáng, thật sự đã đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của cô.
Vu Toa Toa thật có mắt nhìn nha...
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người mà Vu Toa Toa thích, sao cô không thể thích được chứ?
Dù sao thì nhan sắc và vóc dáng của cô cũng không thua kém Vu Toa Toa chút nào, hơn nữa cô còn có chút nền tảng nhảy múa, biết làm động tác Vatayanasana một cách trơn tru, đây không phải là điểm cộng sao?
Đây là tư thế con ngựa, một động tác khá khó trong Yoga.
Lúc này, Cố Điềm Điềm đã coi Vu Toa Toa là “tiêu chuẩn” của “người có thể thích Giang Cần”, càng nghĩ càng thấy cơ hội của mình rất lớn.
Nhưng mình đã có bạn trai rồi, phải làm sao đây?
“Không sao không sao, vấn đề không lớn.”
Cố Điềm Điềm lập tức an ủi bản thân, đồng thời tìm được một lý do danh chính ngôn thuận.
Người đã kết hôn cũng có thể ly hôn, huống hồ chỉ là đang yêu nhau.
Nghĩ theo một cách khác, những mối tình trước đây thực chất đều là luyện tập, chỉ là để trở nên ưu tú hơn, để gặp được người tốt hơn.
Lưu Nhược Anh có một bài hát tên là “Rất yêu rất yêu em”, trong đó có một câu hát như thế này: Rất yêu rất yêu em, vì vậy anh nguyện lòng, cho phép em, bay đến nơi hạnh phúc hơn.
Nếu bạn trai của mình thực sự rất yêu mình, thì anh ấy nhất định sẽ hiểu được.
Với suy nghĩ như vậy, Cố Điềm Điềm vui vẻ ăn tối xong, sau đó trở về ký túc xá, chuẩn bị suy nghĩ xem mình nên làm gì.
Lúc này, Vu Toa Toa đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, trên đầu giường là một túi đồ ăn vặt do Hầu Tường Khải gửi tặng, đầy ắp đủ loại.
Cố Điềm Điềm vừa nhìn thấy cô, những suy nghĩ trong lòng lại càng không nhịn được:
- Toa Toa, mình hỏi cậu một câu, cậu và Giang Cần tiến triển đến mức nào rồi?
Nghe thấy câu này, Thang Lệ và Trần Văn Phương cũng không nhịn được quay đầu lại.
Giang Cần hiện đang là ông chủ của họ, đối với chuyện của ông chủ, các cô thực sự rất tò mò.
Vu Toa Toa gặp Giang Cần là hai mắt sáng ngời, còn liên tục gọi hắn là “nam thần”, giọng điệu thẹn thùng không thôi, vậy hai người này rốt cuộc là mối quan hệ gì?
Vu Toa Toa đang theo đuổi Giang Cần sao?
Nhưng tại sao cô ấy lại nhận đồ ăn vặt của người khác?
Vu Toa Toa ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoang mang:
- Tiến triển là sao?
- Mình đổi cách hỏi khác nhé, cậu và Giang Cần đang yêu nhau hả?
- Đùa gì vậy? Cậu ấy sao có thể thích mình được chứ.
Vu Toa Toa tê hết cả da đầu, nghĩ bụng ai dám làm càn trước mặt Phùng Nam Thư, thế chẳng phải là đầu óc có vấn đề sao. Giang Cần là người mà cô ấy coi trọng, muốn cướp? Vậy thì phải tự tin đến mức nào mới làm được.
Cô vội vàng ăn một viên kẹo dẻo để trấn an tinh thần.
Nghe được câu trả lời của cô, Cố Điềm Điềm lập tức nhếch mép:
- Nếu cậu không định theo đuổi Giang Cần, chỉ muốn coi cậu ấy là nam thần, vậy thì mình sẽ theo đuổi.
- Có chuyện gì không?
Cố Điềm Điềm bị ánh mắt của cô ấy làm cho hơi khó chịu.
Vu Toa Toa ngẩn ngơ mãi mới hoàn hồn:
- Mình không hiểu, rốt cuộc là ai cho cậu dũng khí vậy?
- Tất nhiên là bản thân mình tự cho rồi, người dũng cảm hơn thì chắc chắn sẽ sớm có được hạnh phúc, đến lúc đó đừng có tiếc.
- Chờ đã, hình như mình nhớ ra một chuyện.
Vu Toa Toa nhìn cô với ánh mắt hoang mang:
- Hôm đi học lại, người đến đón cậu không phải bạn trai cậu sao? Cậu còn nói hai người đã yêu nhau từ năm lớp 11 rồi mà.
Cố Điềm Điềm mím môi, mở miệng nói triết lý:
- Cũng không có cách nào, mình vô tình gặp được người ưu tú hơn, đã không thể ngăn được trái tim rung động rồi. Chuyện tình cảm, thật sự là không thể dựa vào con người.
- Đừng có đùa nữa, Giang Cần có bạn gái rồi, cậu mau chết cái ý nghĩ này đi.
- Cậu không dám theo đuổi còn không muốn cho người khác theo đuổi à? Mình đã hỏi rồi, cậu ấy nói cậu ấy không bao giờ yêu đương.
Thang Lệ cũng gật đầu theo:
- Ông chủ quả thực nói cậu ấy không bao giờ yêu đương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận