Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 185: Vụ va chạm ở phố Nam (2)

- Bà thực sự không đến bệnh viện sao?
Lúc này, Trang Thần đang đứng bên dưới mái hiên, còn Tống Tình Tình và Phan Tú không ngừng kiểm tra vết thương của bà lão, xác nhận xem đối phương có vấn đề gì không.
Thật ra bà lão cũng không bị thương gì nghiêm trọng, chỉ bị trầy xước da tay, chân cũng trẹo một chút, còn những chuyện khác lại không có.
Chẳng mấy chốc, chiếc Audi màu đen lao đến trong màn mưa, Giang Cần dừng xe, mở ô đi đến.
- Cậu đổi xe à?
Đôi mắt Tống Tình Tình sáng hẳn lên.
Giang Cần gật đầu, đi thẳng đến trước mặt Tưởng Điềm:
- Tình hình thế nào, người bị tông đâu? Có nghiêm trọng không?
- Không nghiêm trọng, chỉ là Giản Thuần đạp xe đạp tông vào một bà lão.
Tưởng Điềm thành thật nói.
- Xe đạp?
Trái tim căng thẳng của Giang Cần lập tức buông lỏng, thầm nói sợ chết khiếp rồi, còn tưởng là tai nạn xe ô tô gì đó nghiêm trọng, hóa ra lại là xe đạp, lần sau có thể nói chuyện rõ ràng được không, mặt đất dưới cơn mưa trơn trượt thật sự rất nguy hiểm!
Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, Giang Cần cũng không phàn nàn gì nhiều:
- Vậy đừng trì hoãn nữa, mau đến bệnh viện kiểm tra đi.
- Vấn đề là bà lão không muốn đến bệnh viện, cũng cho chúng tôi đi rồi, bà ấy nói không có gì nghiêm trọng cả.
Giang Cần nhịn không được cau mày, tự nhủ, Giản Thuần này thật sự may mắn, đạp xe đạp tông người vốn không phải là chuyện gì to tát, chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra, rồi thanh toán một ít phí điều trị thôi.
Nhưng mà nếu gặp phải người vô lý, chuyện bé cũng có thể xé ra to, nhưng duy có một điều hắn không ngờ tới chính là ngay cả đến bệnh viện người ta cũng không đến, còn để cho họ đi, đúng là quá may mắn.
- Việc này không lớn không nhỏ, nhưng tôi khuyên có thể đến bệnh thì cứ đến, người già ở độ tuổi này ngã một chút cũng có thể gãy xương.
Giang Cần nói một câu với Tưởng Điềm, sau đó đi đến bên dưới mái hiên nhìn bà lão một lượt, bà ấy rất gầy, hơn nữa thân hình còn hơi còng.
Nhìn từ quần áo và trạng thái tinh thần của bà ấy, có thể nhìn ra cuộc sống của bà ấy không mấy tốt đẹp, không chỉ quần áo cũ kỹ, mà bàn tay còn gầy đến mức chỉ còn lại một lớp da.
Giang Cần nhìn một lát, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ bị trầy xước ở tay, gót chân có vết thương đang chảy máu.
- Bà ơi, cháu đưa bà đến bệnh viện nhé?
Bà lão lập tức xua tay:
- Bà không cần đến bệnh viện, các cháu mau đi về đi, còn phải đi học nữa.
- Không mất nhiều thời gian đâu, cháu lái xe đưa bà đi, cũng chỉ mất hai ba tiếng thôi. – Giang Cần kiên nhẫn thuyết phục.
- Hai ba tiếng cũng không được, con trai bà vẫn chưa ăn gì.
Nghe thấy câu này, mọi người xung quanh đều sửng sốt, nhìn dáng vẻ của bà lão chắc cũng khoảng sáu bảy mươi tuổi, con trai hẳn cũng to lớn trưởng thành rồi, sao lại còn để mẹ lo chuyện cơm nước?
Nhưng bà lão khăng khăng không đến bệnh viện, hơn nữa còn rất cố chấp muốn rời đi, dưới sự bất lực, Giang Cần chỉ có thể để Tống Tình Tình và Phan Tú dìu bà lão, sau đó cả nhóm người đưa bà lão về nhà.
Trong màn mưa rả rích, bà lão được dìu vào con hẻm nhỏ ở cuối phố Nam, đi đến một sạp trái cây nhỏ.
Bà ấy dang tay đẩy cánh cửa gỗ sứt mẻ, để lộ một không gian nhỏ chỉ có vài mét vuông, bên trong có một chiếc xe lăn, ngồi trên xe lăn là một người ở độ tuổi trung niên với ánh mắt hơi đờ đẫn, chỉ có thế phát ra âm thanh ậm ừ, hẳn là bị liệt.
- Các cháu về đi, bà phải nấu cơm nữa. – Bà lão lại bắt đầu đuổi người.
Giang Cần nói đừng nấu, sau đó bảo Tưởng Điềm đi mua một ít đồ ăn ở hàng quán gần đó đến đây, lại đưa chiếc ô cho Trang Thần, nhét cho y hai trăm tệ, bảo y đến siêu thị mua sữa bò hay gì đó.
Thấy Giang Cần căn dặn từng người một cách đâu vào đấy, Giản Thuần ngớ ra.
- Bà ơi, đây là con trai bà sao?
- Đúng rồi.
Bà lão nói bản thân buôn bán ở phố Nam, mặt hàng kinh doanh là sạp trái cây nhỏ trước mặt họ, con trai bị liệt, mỗi ngày đều cần người cho ăn mới có thể sống được.
Bà ấy nói, gian hàng này là do chính phủ hỗ trợ miễn phí cho người nghèo, trái cây cũng do một nhà cung ứng hàng hóa hảo tâm cung cấp cho bà, để bà mở một sạp nhỏ ở phố Nam buôn bán. Mặc dù kiếm được không nhiều, nhưng cũng có thể miễn cưỡng sống được.
Sau khi nghe xong câu chuyện ngắn này, các cô gái lớp ba ai nấy cũng đầm đìa nước mắt, thế nào cũng phải gom tiền tặng cho bà lão, nhưng người ta chỉ nhận một trăm tệ.
- Bà nghèo nhưng không cần ăn, mua thuốc mỡ bôi lên là được rồi.
Giang Cần ở bên cạnh im lặng quan sát, cảm thấy Giản Thuần thật sự gặp được người tốt, nếu không, chắc chắn lần này cô sẽ chịu phải thiệt thòi lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận