Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 755: Bảo hổ lột da (2)

- Được, vậy chúng ta cụng ly chúc hợp tác lần này thành công tốt đẹp trước đi. - Bàng Nhụy nâng chén lên.
Giang Cần cũng nâng chén lên uống sạch trong một hơi, rồi cầm lấy đũa gắp món duy nhất hắn có thể ăn được trong buổi tiệc rượu này là chân gà da hổ.
Tám giờ tối tại khách sạn Hilton ở Thanh Đảo, Tôn Chí há hốc mồm sau khi nghe xong quá trình trao đổi tối qua từ miệng ông chủ, mãi một lúc lâu sau vẫn không thể nói thành lời.
Hóa ra đánh cờ chân chính là lấy thứ mình không có đổi lấy thứ mà người khác cũng không có ư? Gợi đòn, này cũng quá gợi đòn đi.
- Nhưng mà ông chủ, sao cậu lại chỉ ăn mỗi một miếng chân gà da hổ thôi vậy, lại còn đặc biệt nhấn mạnh nữa chứ.
- Bởi vì tôi đang nhăm nhe lột da cùng hổ đó.
Giang Cần cầm một lon bia dựa vào cửa sổ, hắn ngửa đầu lên uống hai hớp bia, đôi mắt vẫn chìm trong ánh đèn nê ông sặc sỡ ngoài cửa phòng.
Vì sao Alibaba từ chối lời mời hợp tác của Giang Cần ngay từ đầu.
Thật ra là vì bọn họ cảm thấy không cần phải tham gia vào thị trường mua hàng theo nhóm quá sớm thôi, lỡ bồi dưỡng ra một phế phẩm, cuối cùng chết giữa sự cạnh tranh của thị trường thì sao?
Chờ một chút, tới khi mọi người đều tranh xong hết rồi thì đi mua lại cái tốt nhất là được rồi.
Nhưng hiện tại, bản hợp tác này lấy thị trường sinh viên làm con bài mặc cả, buộc Alibaba phải ra tay trước, tham gia vào thị trường mua nhóm. Thực ra, đây cũng chính là Giang Cần tự tay đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm.
Nhưng hắn không còn cách nào khác nữa.
Multi-group bị hạn chế ở Lâm Xuyên cả năm vì đang đợi Alipay, hắn không thể lựa chọn được quá trình này vì giữa tất cả những công cụ thứ ba liên quan đến thanh toán online thì chỉ có Alipay với Wechat là có tương lai thôi.
Nhưng phải tới ba năm sau mới xuất hiện tính năng chi trả qua Wechat, Giang Cần không chờ nổi mà thị trường cũng sẽ không cho hắn thời gian ấy nên hắn chỉ có thể chọn Alipay mà thôi.
Nhưng trang web mua hàng theo nhóm và trang web thương mại điện tử có quan hệ cạnh tranh ở một mức nào đấy, một khi trang web của hắn thành công thì chắc chắn sẽ có người vui mừng nói con lợn tự tay nuôi nấy bấy lâu nay cuối cùng cũng béo lên rồi, thế thì phải mổ ra ăn mừng năm mới thôi!
Nhưng muốn tế lợn thì cũng phải hỏi xem Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay lão Trư ta có đồng ý hay không đã.
Lúc ba giờ chiều, thành phố Hải Tân vừa trải qua một trận mưa, bầu trời đầy mây hình vẩy cá, giữa các tầng mây lấp ló ánh mặt trời, có vẻ như ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Lúc này, Giang Cần cùng Tôn Chí và Đặng Viện đáp xuống sân bay, đến trạm quảng bá hiện tại của Zhihu.
Bọn họ ở Thượng Hải ba ngày, ở Hàng Châu hai ngày rưỡi, thoáng chốc đã đến chiều ngày 6, kỳ nghỉ rõ ràng đã không còn nhiều.
Trước khi lên máy bay, Giang Cần cũng suy nghĩ kỹ, liệu mình nên về nhà thăm bố mẹ hay nên đi thị sát công việc quảng bá của Zhihu.
Nói thật, rất khó quyết định.
Ở nhà có bố mẹ, còn có một nhỏ dễ thương, mà cũng bởi vì có nhỏ dễ thương nên việc ăn uống chắc chắn không thiếu thốn gì, nằm nhà làm đứa con trai lười biếng vài ngày và không nghĩ ngợi gì, cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Nói cũng lạ, dạo này cứ nghĩ đến cảnh Phùng Nam Thư ở nhà mình, ngủ trên giường của mình, chơi máy tính của mình, xem tivi nhà mình, ngốc nghếch trong phòng khách nhà mình, lẽo đẽo đi theo mẹ mình, Giang Cần lại càng muốn về nhà thăm bố mẹ.
Có lẽ là do tưởng tượng ra quá nhiều cảnh tượng như vậy nên tối qua hắn còn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Vào buổi trưa nắng nóng của mùa hè, Phùng Nam Thư ngồi trên ghế sofa nhà mình, vừa quạt vừa dùng thìa nhỏ múc kem, rồi gọi bà Viên Hữu Cầm một tiếng mẹ, còn nói mình đói, muốn ăn cơm.
Lúc đó Giang Cần cười tỉnh giấc rồi bật dậy, nhìn bức tường của khách sạn trong một lúc lâu, phân vân đây là ác mộng hay là mộng đẹp.
Ác mộng, ác mộng, chắc chắn là ác mộng.
Sau đó hắn lau nước miếng trên khóe miệng, nằm xuống với tư thế tương tự, thử xem có thể mơ tiếp được không, xem cơn ác mộng này khủng khiếp đến mức nào, nhưng kết quả là ngủ một giấc đến sáng, thậm chí còn chẳng mơ thấy gì, sau khi tỉnh dậy không khỏi thất vọng.
Vì vậy, dù là ông chủ tài giỏi đến đâu cũng không phải là sắt đá, cũng nhớ nhà và cũng hy vọng có người ấm áp có thể cho họ cảm xúc .
Bởi vì mục đích kiếm tiền không phải là để xem con số trong tài khoản tăng lên, mà là để tự do tài chính rồi ăn uống vui chơi vô tận.
Nói cách khác, tận cùng của vũ trụ là nằm thẳng.
Nhưng sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, Giang Cần vẫn quyết định đến thành phố để quảng bá.
Lý do chính là vì công việc quảng bá của Zhihu vẫn luôn do hắn điều hành từ xa, mặc dù kỳ thực tập tốt nghiệp của Đàm Thanh đã giúp việc quản lý và công việc của đoàn đội trở nên chuẩn mực hơn, nhưng đoàn đội làm việc bên ngoài trong thời gian dài không phải là chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận