Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 173: Thiếu nữ thiên tiên (1)

- Ti Kỳ, dậy đi ăn thôi.
- Mọi người đi đi, tôi không có hứng ăn.
Sở Ti Kỳ núp ở trong chăn, rầu rĩ trả lời Vương Tuệ Như một câu, thanh âm của cô nghe hữu khí vô lực, thật giống như bị bệnh lâu năm, không còn giọng điệu kiêu ngạo đến vểnh đuôi như lúc trước nữa.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, biết Vương Tuệ Như và Tư Tuệ Dĩnh đã đi rồi, lúc này mới ngồi dậy.
Hiện tại, ngoài cửa sổ trời đã đổ mưa rất lớn, nghe ào ào, bầu trời cũng vô cùng âm trầm, đen kịt rủ xuống, giống như sắp sập.
Đến nỗi mặc dù chỉ mới 3 giờ chiều, nhưng ký túc xá không bật đèn đã tối như ban đêm.
Sở Ti Kỳ ngồi trên giường hồi lâu, trong đầu trống rỗng, cho đến khi âm thanh thông báo của QQ vang lên cô mới lấy lại tinh thần, cô mở điện thoại ra nhìn thoáng qua danh sách thông báo.
- Học muội, nghe nói em giành được hạng nhất cuộc thi hoa khôi trường, tối nay ra ngoài ăn mừng không?
- Sở hoa khôi, anh mua hai vé xem phim, có muốn cùng đi xem không?
- Chết tiệt, đệ nhất hoa khôi trường nha, thật ghê gớm, có thể yêu đương không?
- Đệ nhất hoa khôi trường, có thời gian rảnh ra ngoài ăn cơm không? Anh đưa em vào thành phố ăn đồ Tây!
Sở Ti Kỳ trầm mặc một lúc lâu, rời khỏi QQ đang reo hò không ngừng, sau đó vào bộ sưu tập trang yêu thích, nhấp vào diễn đàn Zhihu, tìm kiếm tên Giang Cần trong công cụ tìm kiếm, xem một số bài viết của những người đăng bài.
Duyệt chốc lát, cô liền tìm được một loạt bài viết tên là "Cuộc sống phú nhị đại giản dị tự nhiên của tôi".
“Hai đại hoa khôi trường tranh đoạt Tào Quảng Vũ ta, thật ngại quá, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay”.
“Huấn luyện quân sự, thiếu nữ thiên tiên lớp bên cạnh tìm ta chơi!"
“Bentley? Xin lỗi, ta, bình thường không có gì lạ Tào thiếu gia”.
“Xin hỏi: Đeo Patek Philippe có ảnh hưởng đến việc ta lái Bentley không?”
Sở Ti Kỳ đã từng gặp Tào Quảng Vũ một lần, biết y là bạn cùng phòng của Giang Cần, hơn nữa nội dung bài đăng đầu tiên làm cho cô cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc như soi gương.
Đó không phải là những gì đã xảy ra trong nhà hàng Nam Sơn vào ngày khai giảng sao?
Nói cách khác, thật ra những bài đăng này đều là viết về cuộc sống của Giang Cần.
Xe sang trọng đồng hồ nổi tiếng, mỹ nữ hoa tươi, phiên vân phúc vũ, chỉ điểm giang sơn, ý chí thiên hạ, nhiệt tình từ thiện.
Cuộc sống của Giang Cần quả thực đẹp như mộng như ảo.
Sắc mặt Sở Ti Kỳ trắng bệch, bỗng nhiên cảm thấy mình càng thêm buồn cười.
Thì ra trong mắt mình, người đàn ông cần được khảo nghiệm, tạm thời không xứng với mình, mặc dù ưu tú nhưng cũng chỉ như vậy. Khi ở trong mắt người khác lại là tồn tại ưu tú đến mức căn bản không ai tin tưởng.
Nhưng cô tin.
Nghỉ hè kiếm được 300 ngàn, quán bar Luminous, còn có 500 ngàn tệ tiền phí quảng cáo của diễn đàn.
Tuy rằng chi tiết như thế nào thì Sở Ti Kỳ không biết, nhưng cô có nghe thấy, cũng sẽ không giống như mục bình luận, cảm thấy người này đang khoe khoang.
Thì ra từ sau khi mình từ chối hắn, hắn đã dần dần sống thành bộ dáng nam thần.
Sở Ti Kỳ lại lần nữa mở QQ, muốn tìm Giang Cần trò chuyện, nhưng phục hồi tinh thần mới nhớ ra là mình đã bị xóa, vì thế buồn bã mím môi, trong lòng giống như lại bị ai đó đào rỗng một cái hố lớn.
Bỗng nhiên cô hiểu ra, vì sao cô gái kiêu ngạo như Hồng Nhan ở lần gặp mặt đầu tiên đã thích Giang Cần.
Chỉ là, cô đã bỏ lỡ…
Từ lần gặp nhau trên xe lửa hôm đó, cô đã biết, đời này cô và Giang Cần đã lạc mất nhau, hắn không có khả năng thích mình nữa.
Hơn nữa, hiện tại Giang Cần đã có một thiếu nữ thiên tiên, có lẽ cô nàng không đẹp hơn mình, nhưng chắc chắn đối xử tốt với hắn.
Sở Ti Kỳ cảm thấy, nếu nhan sắc của cô gái kia thật sự ghê gớm như miêu tả trong bài viết, cô ấy nhất định sẽ xuất hiện trong cuộc thi hoa khôi trường, không có khả năng đến bây giờ vẫn im lặng vô danh. Có một câu nói rất hay, trong mắt người tình biến thành Tây Thi.
Giang Cần nhất định rất thích cô ấy, mới cảm thấy cô ấy là thiếu nữ thiên tiên.
Chính vào lúc này, cửa ký túc xá bỗng nhiên bị đẩy ra, Vương Tuệ Như cầm ô chạy về, trong tay cầm hai phần cơm chiên, thì ra là cô cảm thấy Sở Ti Kỳ không ổn nên có chút lo lắng, cho nên mua cơm liền trở về, thuận tiện cầm cho cô một phần.
- Ti Kỳ, ăn cơm thôi. - Vương Tuệ Như đưa cho cô một đôi đũa.
Sở Ti Kỳ nói cảm ơn, ăn hai miếng:
- Tuệ Như, mình suy nghĩ cẩn thận rồi, mình đã không thể vãn hồi được cậu ta, mình dự định buông tha.
- Ai cơ?
- Giang Cần.
Vương Tuệ Như có chút giật mình, giống như nằm mơ giữa ban ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận