Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 349: Kế hoạch cải tạo gái hư (2)

Giang Cần nói sang việc khác:
- Giờ em thấy được cuộc sống đại học rồi đấy, có hiểu ra được gì không?
Hà Mạn Kỳ mím môi suy nghĩ một lúc:
- Có vẻ là đại học khá thú vị, khác hẳn với cấp ba.
- Mạn Kỳ, cách tiếp nhận niềm vui bằng việc trốn học đi net trong thời cấp ba của em sẽ trở thành trường hợp cá biệt trong mắt người khác. Đó cũng không phải niềm vui thật sự, hoàn toàn không so được với những thú vui ở đại học. Em cũng thấy rồi đó, niềm vui của đại học tới từ nhiều mặt, nếu em không thi đậu đại học thì cũng không thể cảm nhận được những ngày tháng đó. Sau khi trưởng thành em sẽ thấy nuối tiếc vì độ tuổi học đại học là độ tuổi nhan sắc thăng hạng nhất trong toàn bộ quá trình dậy thì.
- Thật sao?
- Bình thường em thích chơi cái gì? - Giang Cần hỏi lại một câu.
Hà Mạn Kỳ khoanh tay lại suy nghĩ:
- Em thích ra nét chơi audition với các chị em.
- Vậy sau khi lên đại học, em có thể chơi audition hàng ngày với các chị em trong ký túc xá, bố em cũng không thể quản lý được nữa, chỉ có thể mong ngóng điện cho em hỏi con gái rượu của bố hôm nay làm gì vậy, có còn đủ tiền tiêu không.
Hà Mạn Kỳ hít sâu một hơi:
- Anh Giang Cần, em muốn đỗ đại học.
Giang Cần giơ ngón cái lên, thầm nghĩ có lời này của nhóc là anh có thể báo cáo kết quả cho bố nhóc được rồi.
Muốn học giỏi phải học cả đời, nhưng học cái xấu chỉ tốn vài giây thôi.
Muốn khiến Hà Mạn Kỳ học tập hướng về phía trước như các học sinh khác thì không thể đưa con bé đi xem mấy người cắm đầu vào học tập hay sinh viên sắp thi lên thạc sĩ được, khổ bỏ mẹ ra, con bé mà thấy vậy thì kiểu gì cũng nghĩ cấp ba đã học không nổi rồi mà lên đại học vẫn còn phải học ngày học đêm như vậy, thôi bỏ học luôn từ bây giờ cho nhanh!
Nhưng nếu để con bé xem được mặt thú vị của sinh viên thì biết đâu con bé sẽ tự ảo tưởng bản thân có được cuộc sống như vậy.
Vì đối với Hà Mạn Kỳ bây giờ, học tập không phải điều mình muốn làm mà là do bố bắt ép, nhưng nếu chuyển thành cố gắng học tập để lên đại học chơi thì thành hai khái niệm khác nhau hoàn toàn rồi.
Đương nhiên rất có thể Hà Mạn Kỳ thuộc kiểu chỉ nhiệt tình được một lúc thôi, qua hôm nay lại khôi phục trạng thái cũ, thì Hà tổng vẫn sẽ nợ ân tình này.
Hiệu quả hiện tại không tệ, nhưng đối với Giang Cần thì như thế vẫn chưa đủ bùng nổ.
- Mạn Kỳ, nhuộm tóc đen lại đi, rồi cắt tóc mái lại cho gọn gàng đẹp đẽ.
- Không được. - Hà Mạn Kỳ trợn tròn mắt:
- Kiểu đấy là quê nhất luôn, con gái ở trường em ai cũng thế hết!
- Quê?
- Đương nhiên, tóc đen nhìn quê bỏ xừ ra!
- Xem ra anh phải chỉnh lại thẩm mỹ cho em mới được.
Giang Cần hít sâu một hơi rồi móc điện thoại ra gọi cho tiểu phú bà, nhờ cô buộc tóc đuôi ngựa qua đây.
Một lúc lâu sau, Phùng Nam Thư buộc tóc đuôi ngựa xuất hiện, cô mặc bên trong một chiếc áo lông cổ tròn màu hồng nhạt, bên ngoài là áo lông vũ ngắn trắng tinh, đôi mắt lập lòe đầy ánh sáng, lon ton chạy về phía Giang Cần,
Hà Mạn Kỳ xem mà choáng, đôi mắt mở ra hết cỡ, khi chạm mắt với ánh mắt lạnh lùng kia tim cô bé rung lên, vội vàng cúi đầu.
- Nhìn xem, xấu đẹp không liên quan tới kiểu tóc.
Giang Cần chỉ vào Phùng Nam Thư rồi nói:
- Anh tìm cho em một tiệm làm tóc để em làm tóc giống chị này được không?
Hà Mạn Kỳ thất thần một lúc lâu sau bỗng xẹt qua tia sáng:
- Được!
Phùng Nam Thư nhìn thoáng qua Hà Mạn Kỳ, cái mũi tinh xảo hơi nhíu lại:
- Giang Cần, em ấy là ai vậy?
Giang Cần ho khan một tiếng:
- Em gái của một đối tác thôi.
- Nắm tay mình.
- Lên xe trước đi, mình cùng cậu đưa Hà Mạn Kỳ đi cắt tóc rồi chúng ta đi ăn.
Một lúc lâu sau, ba người mới tới được một tiệm cắt tóc có quy mô khá lớn, Hà Mạn Kỳ cực kỳ kích động, nhất quyết muốn cắt kiểu tóc giống Phùng Nam Thư y đúc, bao nhiêu tiền cũng được.
Cô bé cảm thấy chị gái trước mặt này quá đẹp, dù là vẻ ngoài khi khí chất thì cũng ngầu muốn điên.
Cô bé nhuộm tóc xỏ khuyên tai là vì điều gì?
Chính là vì sự ngầu lòi khác hẳn người thường này chứ đâu!
Nhưng giờ xem ra bản thân lăn lộn nhiều đến vậy nhưng hoàn toàn không chạm tới được cảnh giới của chị Nam Thư.
Chưa chạm tới được cũng không sao, bắt đầu từ bắt chước trước đi!
Vì vậy thợ cắt tóc nhìn tóc Phùng Nam Thư rồi cát cho Hà Mạn Kỳ một kiểu y hệt.
Vốn dĩ Hà Mạn Kỳ cũng có nét sẵn rồi, chỉ là cô bé cứ cố phô ra khiến bản thân nhìn còn quê hơn, giờ sửa lại giống kiểu của Phùng Nam Thư cuối cùng cô bé cũng có chút dáng vẻ của nữ thần rồi.
Mũi cao, mắt to, tóc đen buộc đuôi ngựa cao, vừa thuần khiết vừa xinh đẹp.
Tới khi cắt tóc xong, Hà Mạn Kỳ gỡ hết khuyên trên tai xuống, lén bắt chước ánh mắt của tiểu phú bà.
Mạ ơi!
Mị giống nữ thần đến vậy hả?
Hà Mạn Kỳ như mới phát hiện được mảnh đất mới, bị hình tượng quyến rũ của bản thân làm cho tim đập loạn xạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận