Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 772: Mẹ Giang Cần tới đón mình (2)

Tào Quảng Vũ không giải thích, lại cầm chén rượu nâng lên chúc ba Giang, trong lòng nghĩ, đợi mình làm cho chú say khướt, sau đó tìm cách đuổi Giang Cần đi, chỉ cần một cái gật đầu thôi, ha, mình sẽ trở thành chú của Giang Cần!
Nửa giờ sau, ba Giang thong thả ăn món, liếc qua Tào Quảng Vũ đã gục trên bàn, không còn tỉnh táo, không nhịn được mà nhìn về phía Giang Cần.
"Bạn học của con... có vẻ không uống được lắm."
"Bố ơi, bố cứ uống đi, Tào thiếu gia thường xuyên như vậy, không biết là chuyện gì làm cậu ta chập mạch."
Ba Giang gật đầu, bắt đầu mời Chu Siêu và Nhâm Tự Cường ăn nhiều hơn, không đủ thì gọi thêm.
Còn Giang Cần đang theo dõi những tin tức mới nhất được chia sẻ trong nhóm chat "Loạn thất giai nhân 503".
"Giang Cần, cậu không đến thật sự là thiệt lớn rồi, Phùng Nam Thư hôm nay cười rất tươi."
"Các chị em mình đừng lạc nhau, mình hẹn ở quảng trường Ngọn lửa, chỗ đó có hoạt động, chính là nơi có khinh khí cầu đó."
"Giang Cần, Phùng Nam Thư nói cậu đã hứa sẽ đưa cô ấy đi xem phim, nhưng mãi chưa thực hiện. Bây giờ, mẹ Giang muốn dẫn bọn tôi đi xem phim."
"Buồn cười chết mất, Vương Hải Ny vừa nói cô ấy cũng muốn có một bà mẹ chồng như mẹ của Giang Cần, ánh mắt của Nam Thư hình như trở nên cảnh giác hơn."
"Cao Văn Tuệ, mau lên nào, sắp soát vé rồi, đừng chụp ảnh nữa!"
Sau bữa tối ở tiệm Nam Sơn, trên đường trở về ký túc xá, Giang Cần không rời mắt khỏi cửa sổ chat QQ, tưởng tượng ra hình ảnh dựa vào cuộc trò chuyện của họ, khóe miệng hơi cong lên.
Đúng lúc đó, Tào Quảng Vũ bỗng nhiên nôn mửa, vội vàng bật dậy khỏi giường, chạy vào nhà vệ sinh ói một trận, có vẻ như đã tỉnh táo một chút.
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, Tào Quảng Vũ mang vẻ mặt điềm tĩnh, ngồi trên ghế choáng váng hồi lâu, bắt đầu suy ngẫm về hành động trước đó của mình, mới nhận ra mình không thể kiên trì đến lúc tham gia nghi lễ kết nghĩa.
Thật đáng giận, sao mình lại không nắm bắt được cơ hội tốt như thế?
Tào Quảng Vũ tức giận không chịu nổi, quay người tìm chiếc cốc trên bàn để uống nước, nhưng lại phát hiện chiếc ví "Playboy" của mình được để trên bàn.
"Tại sao ví của tôi lại ở đây?"
"Cậu thanh toán xong thì vô tình để quên trên quầy, tôi lấy lại mang về cho cậu đấy." Nhâm Tự Cường nói.
Tào Quảng Vũ sững sờ: "Không phải là chú Giang mời sao? Tại sao lại là tôi trả tiền?"
"Ai biết được cậu, cậu cứ la lớn khắp phòng 'tôi là chú, tôi là chú, bữa này để tôi', dù chú Giang đã đưa tiền rồi, nhưng câu cứ nhất quyết lấy lại rồi nhét tiền vào tay người ta."
Nghe xong lời giải thích của Nhâm Tự Cường, Tào Quảng Vũ như bị sét đánh, trong lòng tự nói toi mẹ rồi, lần này thực sự là tiền mất tật mang.
Khoảng mười giờ tối, màn đêm mơ hồ dần trở nên đậm đặc.
Viên Hữu Cầm dẫn theo Phùng Nam Thư và các bạn cùng phòng của mình đi ăn ngon, dạo phố đi bộ, còn xem bộ phim mới ra mắt "Sự Nghiệp Xây Dựng Quốc Gia", sau đó lại đưa họ về ký túc xá, thực sự trải nghiệm cảm giác như có con gái vậy.
Các nữ sinh viên đâu đã thấy qua chuyện này, lập tức bị mẹ của Giang Cần làm cho mê mẩn không lối thoát.
Tối về đến ký túc xá, dưới sự tổ chức của Cao Văn Tuệ, năm cô gái đã mở ra một cuộc thảo luận sâu rộng về chủ đề "Tôi muốn có một bà mẹ chồng tương lai như thế nào".
Tôi muốn có một bà mẹ chồng như làn gió mát lành giữa núi, như ánh sáng ấm áp của thành cổ, từ sáng tới tối...
Chỉ có Phùng Nam Thư làm biểu cảm dữ tợn trên gương mặt nhỏ nhắn của mình, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, đó là mẹ của bạn thân, các bạn đừng có nói lung tung, "chú gấu chó" của tớ sợ nhất chính là chuyện này, đừng làm cho cậu ấy sợ hãi.
Vì thế, chủ đề cuộc trò chuyện buổi tối ở phòng 503 lại chuyển thành "Tôi muốn có một người mẹ của bạn thân tương lai như thế nào".
Mấy nữ sinh viên có thể có ý đồ xấu gì chứ, chỉ là thích mơ mộng mà thôi.
Phùng Nam Thư ngồi bên cạnh giường nghe họ bàn luận, biểu cảm như một chú mèo tam thể đáng yêu, đôi mắt xinh đẹp chứa đựng sắc màu kỳ lạ.
Bên kia, Tào Quảng Vũ sau khi uống rượu đã làm chuyện sai lầm, cả người hối hận không thôi, theo Giang Cần đi khắp nơi, ban công, nhà vệ sinh, trên giường, như hình với bóng, nhất định phải nghe hắn gọi một tiếng "chú" mới cam lòng, nếu không tiền bạc chi ra thực sự là uổng phí.
Chết tiệt, kẻ ti tiện!
Chẳng trách y chăm chỉ rót rượu cho bố mình, quyết tâm muốn làm chú mình à? Xí, phải trả tiền cũng đáng đời!
Nhưng nói lại, từ đầu chính là gia đình mình định mời bạn cùng phòng đi ăn, bảo họ trả tiền thực sự có chút không hợp lý, vì thế Giang Cần nói với Tào Quảng Vũ, cậu cứ gọi một tiếng "chú", tiền ăn tôi sẽ trả lại cho.
"Chú ơi."
"Cháu ngoan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận