Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 396: Lấy lý phục người

Lúc trước lớp 12A1 có một người đánh CF rất cừ tên là Lục Siêu, y thích Vu Toa Toa lớp A2, hồi lễ Quốc khánh, y giống như phát điên, đi khắp nơi nói với người ta rằng Phùng Nam Thư và Giang Cần yêu nhau, nhưng rất nhiều người đều không tin.
Đùa gì vậy, đó là Phùng Nam Thư a.
Cao lãnh không thể tiếp cận, ngay cả nói chuyện cũng không thích, rất nhiều người muốn theo đuổi cô đều không có dũng khí đến gần, còn có người viết xong thư tình cũng không có dũng khí đi cho.
Ai có thể đuổi theo cô gái này?
Ai có thể làm cho cô gái trong trẻo lạnh lùng này nảy sinh tò mò đối với tình yêu?
Ai có thể làm cho cô gái này cam nguyện biến thành một thiếu nữ đáng yêu?
Không có, vậy nếu không có ai, làm sao cô có thể yêu đương?
Nhưng bây giờ thì sao, tất cả mọi người nhìn thấy cô đứng bên cạnh Giang Cần, vẻ mặt nhu thuận, loại cảm giác chênh lệch giữa hiện thực và hư ảo này quả thực quá mãnh liệt.
Đối với đại đa số người, Phùng Nam Thư không yêu đương mới là hiện thực, Phùng Nam Thư vẻ mặt nhu thuận đi theo một nam sinh, đây con mẹ nó gọi là hư ảo.
Nhưng mà hiện tại tất cả mọi thứ đều đảo ngược, cảnh tượng hư ảo mạnh mẽ dung nhập vào hiện thực, khiến cho không ít người nhe răng trợn mắt.
Nhưng người dính mưa thường sẽ không muốn che dù cho người khác, sau khi trì hoãn hồi lâu, bọn họ làm bộ như không có việc gì, lúc gặp được bạn học cũ kế tiếp, sẽ nhiệt tình mời bọn họ đến quán canh dê xem một chút, còn nói dối là có thứ tốt.
Nói thế nào nhỉ.
Tại quầy hàng của Dương Thụ An giống như có một khẩu súng phun nước tự động, có thể nhanh chóng nhận ra bạn học cũ trong đám người mênh mông, hơn nữa còn phun chính xác vô cùng.
Đến một người bị phun một người, đến một cái bị phun một cái, tâm tính đều sắp sụp đổ.
Phải biết rằng, Phùng Nam Thư làm nữ thần ở Thành Nam ba năm, người thầm mến đương nhiên nhiều vô số kể.
- Vừa rồi các cậu có thấy Phùng Nam Thư không?
- Thấy được, ở sạp canh dê nhà Dương Thụ An, ở cùng một chỗ với Giang Cần, hình như còn xinh hơn cả thời trung học.
- Mẹ nó, cảnh tượng này có chút ảo ma, vì sao Phùng Nam Thư lại thích Giang Cần?
- Ai mà biết.
- Cậu học đại học ở nơi khác, có lẽ không biết, bây giờ Giang Cần là ngôi sao khởi nghiệp của Lâm Xuyên, từng lên Báo Thanh niên, nghe nói tài sản đã lên hàng triệu rồi.
- Thật, diễn đàn trường mà bọn tôi đang dùng chính là do cậu ta làm, cậu ta còn phát triển một trang web là Multi-group, nghe nói doanh thu ròng hằng ngày lên tới mấy chục ngàn.
Phía sau bàn vuông nhỏ ở quán canh dê, Dương Thụ An, tâm hoa nộ phóng, hung mãnh ưỡn lên, cơ ngực thiếu chút nữa mở khóa áo lông.
Đi theo chú làm ăn, chính là mẹ nó có mặt mũi.
Mà Giang Cần cũng mím môi, miệng luôn phát ra âm thanh chậc chậc.
Không biết vì cái gì, chính mình chỉ ngồi ở đây, cái gì cũng không nói, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không, nhưng thanh sảng khoái lại tràn đầy, thật là thần kỳ.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều nam sinh đến quán canh dê vây xem Phùng Nam Thư.
Đương nhiên, Giang Cần cũng bị xem thường càng lúc càng nhiều.
Nhưng linh hồn của hắn đã già dặn không chịu nổi, đối với tên và tướng mạo của bạn học trung học cũng quên gần hết, đừng nói là ai đó lớp bên cạnh, cho dù là người cùng lớp hắn cũng không nhận ra hết.
Nhưng Dương Thụ An lại hiểu rõ thông tin của những người này, cái miệng nhỏ nhắn, thuộc như lòng bàn tay.
- Đó là lão nhị vạn năm của lớp A1, thành tích của mỗi kỳ thi đều đứng sau thím.
- Người kia tên là Lưu Hạc, học tiếp viên hàng không, rất nhiều người đều nói cậu ta là Hot Boy, từng nói thích thím không chỉ một lần.
- Còn có người kia, Tôn Lỗi, phú nhị đại, trong nhà có chút tiền, thường xuyên đi cầu thang để tình cờ gặp thím.
- Cái tên Tào Kiến kia, lớp A6, không có gì đặc biệt, giống như cháu và lão Quách, không ra trò trống gì.
Dương Thụ An đưa tay múc một chén canh dê đưa cho khách, thuận miệng một câu "không ra trò trống gì", làm cho khuôn mặt già nua của Quách Tử Hàng biến đen sì.
Giang Cần lạnh nhạt cười, thầm nghĩ hành vi của trẻ con thật ngây thơ, tuyệt không thành thục, sau đó đưa tay đội mũ áo lông cho tiểu phú bà, che đi khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của cô, không ai cho nhìn.
- Chú, xem khẩu hình miệng, bây giờ hẳn là bọn họ đang mắng chú, có muốn mắng lại không?
Dương Thụ An đậy nắp nồi lại, thuận miệng hỏi một câu.
- Không cần Thụ An, làm người phải học cách khiêm tốn, cho dù bị mắng cũng phải lấy lý phục người.
Giang Cần giương mắt nhìn về phía mấy người kia, vẫn là bộ dáng phong khinh vân đạm, nhưng khóe miệng của hắn lại chậm rãi nhếch lên, hơn nữa càng ngày càng lệch.
Nhìn thấy biểu tình đắc ý đến nổ tung này, mấy nam sinh đối diện trong nháy mắt nín thở, giống như bị ngàn điểm thương tổn, nhất thời miệng đầy tinh hoa ngôn ngữ.
Cái này là sao? Chế giễu người chiến thắng?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận