Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 330: Công thức, con dâu mới được học (1)

- Mọi người nói như vậy, thực sự là không tôn trọng tôi.
Giang Cần nghiêm mặt nói một câu, lại nhớ tới hình ảnh tiểu phú bà đá nổ máy kiểm tra ở khu trò chơi, cười ha ha, không tiếp tục đề tài này nữa, giống như tất cả mọi thứ vừa rồi chưa từng xảy ra, chỉ là đầu gối mơ hồ đau đớn, đại khái là bệnh cũ thấp khớp tái phát.
- Hay là vẫn gói một đồng xu vào đi, xem như cái phần thưởng, nụ hôn coi như bỏ, ai ăn trúng được thưởng năm trăm tệ.
- Đồng xu quá bẩn, cũng không biết đã có bao nhiêu người chạm vào.
Ngụy Lan Lan suy nghĩ một chút, lấy một miếng sô cô la từ hộp đồ ăn nhẹ bên cạnh:
- Hay gói cái này đi, ít nhất là sạch hơn tiền xu.
- Có thể, sủi cảo sô cô la, rất sáng tạo, ăn cái miệng đen thui, rất vui nha.
Giang Cần lau tay, quay đầu nhìn về phía Lộ Phi Vũ:
- Lão Lộ, anh mua nguyên liệu nấu lẩu chưa?
- Không mua, văn phòng chúng ta không có tủ lạnh, trong phòng nóng như vậy, sợ mua về sẽ tan.
Lộ Phi Vũ đang nghịch cái ti vi vô dụng lần trước, nhưng nửa ngày vẫn là một mảnh bông tuyết.
Giang Cần nghe xong liền chậc một tiếng:
- Không có tủ lạnh còn được sao? Hiệu trưởng Trương cũng thật là, tôi không nhớ ra, ông ấy không thể chủ động tặng một cái sao?
Khóe miệng Lộ Phi Vũ giật giật:
- Ông chủ, da mặt cậu còn dày hơn cả vỏ sủi cảo do chị Tô Nại cán đấy.
- Hả? Tô Nại biết cán vỏ sủi cảo hả?
- Lúc tới có thử cán một miếng, giống như một ông già đội mũ dắt chó, rất nghệ thuật.
Giang Cần mừng rỡ không thôi:
- Tô Nại đi đâu rồi, gọi lại đây, bảo cô ấy biểu diễn cho tôi xem.
Lộ Phi Vũ ngẩng đầu lên:
- Tô Nại học tỷ cam chịu, tự mình về 208 rồi. À đúng rồi, bà chủ cũng ở 208, cô ấy tới từ sáng lận.
- Còn ai nữa không?
- Không có, chỉ có hai người bọn họ.
Giang Cần biến sắc, lập tức đứng dậy, ra khỏi phòng 207, đi vào phòng 208.
May mắn, Tô Nại đang đeo tai nghe xem loại phim bình thường, ngay cả có người vào cũng không phát hiện, không có cánh cửa thế giới mới nào được mở ra.
Mà Phùng Nam Thư thì nằm sấp trên bàn của hắn ngủ thiếp đi, mái tóc dài mềm mại rủ xuống, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhuộm thành màu da cam, lông mi cong cong, mặt ngủ đáng yêu, đường cong thắt lưng đẫy đà mà hấp dẫn, da thịt trắng như tuyết mềm mại mà bóng loáng.
Hắn đưa tay lấy áo khoác của tiểu phú bà, nhẹ nhàng khoác cho cô, sau đó chợt nghe được nha đầu này đang nói mớ.
Cúi đầu nghe một hồi, ánh mắt Giang Cần có chút phức tạp.
Nằm mơ cũng gọi tên mình?
Tình huống rất không ổn…
Giang Cần trầm mặc một hồi, kéo ghế ngồi xuống nhìn Phùng Nam Thư hồi lâu. Dưới ánh mặt trời buổi chiều, tâm tình hắn dần dần trở nên vô cùng lo lắng, vì thế đưa tay cầm lấy tờ báo giáo sư Nghiêm đặt trên bàn.
“Mười cổ phiếu mới liên tục phát hành, mua loại không phổ biến có thể mang lại bất ngờ.”
“Quy định mới về mua nhà lần thứ hai đã được công bố, tỷ lệ đặt cọc đã được điều chỉnh giảm xuống còn 20%.”
Giang Cần khoanh chân ngồi dưới ánh mặt trời, biểu tình cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt ôn nhuận mà thâm thúy.
Một giờ sau, tiểu phú bà tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Giang Cần thì hơi kinh ngạc, nhưng không nhúc nhích, tiếp tục nằm trên bàn ánh mắt long lanh nhìn hắn, biểu tình nhu thuận mà điềm tĩnh.
- Ngủ đủ rồi à?
Giang Cần buông báo xuống.
- Giang Cần, ăn cơm chưa?
- Còn chưa, vừa làm xong da và nhân bánh, đều đang chờ bà chủ dẫn đầu làm sủi cảo.
- Vậy mình đi đây.
Phùng Nam Thư lau nước miếng, chạy theo Giang Cần, đến 207 gói sủi cảo.
Trước đây cô chưa từng thử, nhưng học vừa nhanh vừa tốt, mấy người Ngụy Lan Lan gọi thẳng bà chủ thật giỏi, dỗ dành tiểu phú bà đến khóe miệng nhếch lên, ngay cả biểu tình cao lãnh cũng không duy trì được.
Sau khi gói xong, cô nâng sủi cảo trong lòng bàn tay lên, đưa cho Giang Cần xem.
Sau đó, Tô Nại cũng nhịn không được mà ngứa tay, ngồi xuống, học bộ dáng tiểu phú bà thử một chút, kết quả hoàn toàn từ bỏ, thề đời này ai xuống bếp ai là chó.
Mắt thấy chạng vạng đã đến, bông tuyết ngoài cửa sổ bay dày đặc hơn nhiều, Giang Cần đang học thủ pháp sủi cảo lá liễu, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trương Bách Thanh.
Hắn đưa sủi cảo cho Phùng Nam Thư, lau tay trên tạp dề, lấy điện thoại giơ lên bên tai.
- Giang Cần, sủi cảo rất ngon, cám ơn cậu đã nghĩ đến tôi.
Giang Cần ý thức được là bên Tưởng Điềm đưa sủi cảo qua, tươi cười dịu dàng mở miệng:
- Hiệu trưởng nói gì thế, đây đều là việc học trò nên làm.
- Đúng rồi, nhân bánh này trộn như nào vậy? Cũng thơm lắm, tôi bảo gia đình tôi học một chút, sau này làm theo cách này của cậu.
Trong giọng nói của Trương Bách Thanh mang theo niềm vui.
Giang Cần nào biết đám Tưởng Điềm trộn nhân bánh như thế nào, ho khan một tiếng rồi mở miệng:
- Hiệu trưởng, đây là nhân bánh bí mật của Giang thị nhà em, thuộc loại bí mật bất truyền, chỉ có con dâu vào cửa mới có thể học.
Phùng Nam Thư ở bên cạnh thoáng ngẩng đầu, lông mi khẽ run, không cẩn thận bóp nhân bánh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận