Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 137: Yêu nhau não thật biết vẽ vời !

- Tiểu Tuyền, làm xong trà sữa của tôi chưa?
- Còn một ly nữa thôi, một phút nữa là xong rồi.
Phòng Tiểu Tuyền tay cầm ly trà sữa, một tay thao tác trên máy móc, tay kia còn cầm ly trà sữa đung đưa, tiếng ào ào không ngừng vang bên tai.
Một phút sau, sáu ly trà sữa với những vị khác nhau đã làm xong, Phòng Tiểu Tuyền lấy ra một cái túi đựng size lớn đang định mở túi, kết quả bị Giang Cần đưa tay ngăn cản.
- Đóng gói vào hai túi đi, mỗi túi ba ly, nếu không thì siết đau tay lắm.
- Ò ò, vâng.
Phòng Tiểu Tuyền đổi sang hai túi nhỏ, đóng gói xong rồi đưa sang cho Giang Cần, sau đó Giang Cần xách sáu ly trà sữa, ung dung đi tới kí túc xá nữ của Học viện Tài chính.
Khi đến tầng dưới kí túc xá, Giang Cần lấy điện thoại, suy nghĩ hồi lâu bèn gọi cho Cao Văn Tuệ, bảo cô có chuyện quan trọng cần phải bí mật thảo luận, ngoài ra bảo cô gọi luôn Phạm Thục Linh đi cùng, một người cũng không thể thiếu.
Lúc này Phạm Thục Linh đang ngồi trong kí túc xá đọc sách, nghe Cao Văn Tuệ bảo Giang Cần gọi cả cô, trong lòng lập tức hồi hộp.
Mấy hôm trước cưỡng ép đề cử Trương Tân Vũ cho Phùng Nam Thư, tuy chưa xảy ra chuyện gì, nhưng câu nói kia của Cao Văn Tuệ vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Để Giang Cần biết được, cậu ta bóp chết cậu!
Lúc đó Phạm Thục Linh nói mình không sợ, nhưng hiện tại nhắc đến, bỗng có cảm giác khiếp sợ làm cách nào cũng không loại bỏ được. Trắng trợn giúp người khác đào chân tường nhà người ta, kết quả cuốc gãy rồi, đất còn văng lên mặt mình, đây còn chưa tính là gì, quan trọng là còn bị người ta phát hiện, này mà không bị đánh thì quả thật được ông trời phù hộ.
Nhưng Phạm Thục Linh vẫn cứ khăng khăng mình không phải người nhát gan.
Càng biết sẽ bị người ta tìm tính sổ, cô càng không muốn trốn, cô cảm thấy mình có ý tốt, mình trốn không phải là mình chột dạ à?
Thế là hai người thay giày, đi ra ngoài.
Nhưng mà vừa mở cửa, Cao Văn Tuệ bỗng nhiên nổi ý xấu, quay đầu nhìn Phùng Nam Thư đang nằm trên giường nói.
- Nam Thư, người ban nãy gọi điện thoại cho mình là Giang Cần.
Phùng Nam Thư liếm môi ngồi dậy, ánh mắt trong veo chớp chớp, sau đò định xuống giường thay giày.
Kết quả Cao Văn Tuệ lập tức ngăn cô lại, giả vờ giả vịt thở dài:
- Nhưng mà Giang Cần không gọi cậu, chỉ gọi hai người bọn mình thôi, còn bảo phải ngăn cậu lại, không cho cậu đi.
Nghe câu này, gương mặt nhỏ nhắn của Phùng Nam Thư tỏ vẻ tủi thân, nhìn Cao Văn Tuệ, trong đôi mắt đẫm nước mắt.
- Được rồi, thực ra bọn tôi đi bàn chuyện chính sự, nói sau khi xong thì cậu ta sẽ đưa cậu đi chơi.
- Vậy mấy cậu nói nhanh chút.
Hàng mi của Phùng Nam Thư hơi run.
Cao Văn Tuệ thích hai con người này chết mất, trong lòng thầm nghĩ mẹ nó tình yêu thần tiên gì thế này, nếu đây là một bộ phim truyền hình chắc tôi sẽ ngóng trông xem từng tập. Sau đó cô vừa ừ một câu vừa mang theo Phạm Thục Linh ra khỏi kí túc.
Đợi khi hai người họ ra đến cửa kí túc xá, Giang Cần đang đứng đợi dưới bóng cây chơi trò Snaker.
Cao Văn Tuệ nhớ đến bí mật mà Giang Cần nói, bước nhanh như bay, mà Phạm Thục Linh lại sợ bị người ta tính sổ, cứ chậm chạp lề mề mãi.
Kết quả chẳng có bí mật gì cả, cũng không phải vì trả thù, Giang Cần nâng túi trà sữa lên đưa cho bọn họ, bảo mời bạn cùng phòng bọn họ uống trà sữa.
- Tiểu Cao, lúc nào về thì bảo gọi luôn Phùng Nam Thư xuống đây giùm tôi, cảm ơn, cậu đúng là một người tốt.
- Hừ, người tốt suốt ngày lao động không công cho cậu vậy, nhưng mà nhìn bây giờ có trà sữa, coi như giúp đỡ cậu lần này đi.
- Bạn học Văn Tuệ cao thượng.
Cao Văn Tuệ đưa tay đón lấy túi nhựa, đưa một phần cho Phạm Thục Linh, trong lòng ôm cục tức không được nghe bí mật bước vào cổng ký túc.
Đến khi cô đi hết hành lang tầng một, Phạm Thục Linh vẫn ngơ ngác, trong lòng nghĩ như vậy là xong rồi sao? Không phải đến bóp chết mình sao? Rõ ràng mình đã làm tâm lý chuẩn bị cho cái cổ rồi.
- Bây giờ cậu biết vì sao Nam Thư luôn bám lấy cậu ta rồi chứ.
Bỗng nhiên Cao Văn Tuệ nhìn Phạm Thục Linh.
- Vì sao?
Phạm Thục Linh mặt mù mờ hỏi.
- Chỉ có sáu ly trà sữa, cậu ta cũng không nỡ để Nam Thư xuống lấy, còn lừa bọn mình xuống, đợi mang trà sữa lên rồi gọi cậu ấy luôn, tên doge này, mồm lúc nào cũng bảo là bạn bè bạn bè thôi, thực tế nuông chiều cô ấy đến nhường nào.
Cao Văn Tuệ dường như nhìn thấu tất cả.
- Văn Tuệ, có phải trước đây mình chỉ lo chuyện bao đồng rồi không?
- Cũng không phải đâu, cậu cũng là vì tốt cho Nam Thư. Giang Cần ngoài miệng không nói gì, nhưng thực ra cậu ta rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, sáu cốc trà sữa này, chẳng lẽ mình không xách nổi sao? Còn buộc phải chia thành hai phần, gọi hai người xuống lấy, mỗi người ba cốc, suy nghĩ rất tỉ mỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận