Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 417: Giang tổng là chính nhân quân tử thực thụ ! (1)

Chị gái được gọi vào hát hát tới bài thứ tám thì chịu không làm nữa, vừa uống nước vừa gọi người khác vào thay.
Ả cũng thấy thật thần kỳ, mẹ nó, lần đầu thấy có một buổi karaoke không phí tất chân mà lại phí giọng như này đấy.
Sau đó người hát đổi thành một cô gái trưởng thành mặc trang phục công sở, váy chữ A bọc lấy cặp mông tròn trịa, giày cao gót dẫm lên sàn theo tiết tấu điệu nhạc vang lên tiếng kêu lạch cạch lạch cạch.
Tuy giọng hát của chị gái này không tốt lắm, kỹ thuật nhả âm cũng bình thường nhưng rõ ràng có thể thấy lão Quách đã trở nên hưng phấn hơn rất rất nhiều, giống như là bị người ta đánh trúng tim ấy.
- Người này hơi giống giáo viên nữ tới trường chúng ta thực tập hồi lớp 11, họ Bùi đó cậu nhớ không?
- Lão Quách đúng là vô liêm sỉ, hồi cấp ba tôi còn thấy cậu thành thật, ai dè cậu lại có nhiều ý nghĩ đen tối như vậy chứ?
- Thì sao chứ? Người đàn ông thực thụ nên thú nhận tình cảm của mình trong những trường hợp như này!
- Thôi được rồi, bỏ qua điểm quan trọng thì đúng là người này trông khá giống cô Bùi đấy.
Hai ông nhõi liếc nhau cười hắc hắc rồi tiếp tục thưởng thức.
Cùng lúc đó, Triệu Tổ Xương đang hút thuốc bỗng quay đầu qua bắt đầu quan sát Giang Cần.
Nói thật là hành động hiện tại của Giang tổng không hề hợp với khí chất ra ngoài chơi.
Từ lúc vào trong phòng đến giờ, hắn vẫn luôn gác hai chân lên bàn trà, cả người nằm gọn trên sô pha, tay cầm Nokia bấm phím loảng xoảng loảng xoảng, hình như là đang nhắn tin với người nào đó thì phải, thi thoảng còn nhìn điện thoại cười cười nữa chứ.
Đương nhiên cũng không phải hắn nói chuyện phiếm với người ở đầu dây bên kia trong suốt cả quá trình, mà là thi thoảng cũng sẽ nói chuyện vài câu với y.
Ví dụ như là những vấn đề cần chú ý trong giai đoạn tiền cải cách, phải chuẩn bị trước những gì cho giai đoạn giữa cải cách, rồi là những phiền phức dễ phát sinh trong giai đoạn cuối cải cách, toàn bộ phòng karaoke đã hoàn toàn biến thành cái phòng họp.
“Ta đoán Giang tổng là một chính nhân quân tử thánh khiết cao nhã, đã thoát khỏi những thú vui trần tục.”
Triệu Tổ Xương cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng cũng cho ra kết luận bản thân cho là đáng tin cậy nhất.
Y với Giang tổng mới chỉ gặp nhau hai lần, lần đầu tiên là năm ngoái đi cảm ơn Giang Cần vì đã giúp Vạn Chúng quyết định được phương án cải cách, lão Triệu dưới sự bày mưu tính kế của Hà Ích Quân đã cầm kinh phí dẫn bọn họ tới nơi này một chuyến.
Mà hôm đó, Giang Cần cũng như thế này, trừ việc xem chân vài lần ra thì cũng không biểu hiện ra hứng thú quá lớn.
Theo lời hắn thì hắn tới đây chủ yếu là để cấp dưới của mình mở mang tầm mắt thôi.
Lúc ấy Triệu Tổ Xương cảm thấy có thể là mình với Giang tổng vẫn chưa quen quá sâu nên hắn vẫn muốn giữ hình tượng, ngại ra tay, đến buổi tiếp theo sẽ ổn thôi.
Nhưng mà đây đã lần thứ hai rồi, cho nên những hành động này chắc chắn xuất phát từ nhân phẩm đoan chính đúng không?
Nhưng là một người đàn ông, lão Triệu tỏ vẻ khó hiểu với loại người nhân phẩm đoan chính này, rốt cuộc là có chỗ nào không ngon chứ?
- Người anh em Tiểu Dương, tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu. - Triệu Tổ Xương vỗ vỗ vai Dương Thụ An.
Dương Thụ An dời mắt khỏi chị gái thành thục ngay lập tức:
- Làm sao thế Triệu ca?
Triệu Tổ Xương thò lại gần thì thầm:
- Bình thường Giang tổng cũng thánh khiết cao nhã thế hả? Sao lại không hứng thú gì với chuyện nam nữ vui vẻ vậy? Có phải hoạt động lần này tôi sắp xếp sai rồi không?
- Làm gì có, đầu chú tôi đen tối thứ hai thì không ai dám nhận số một!
- Nhưng mà chúng ta cũng đã tới đây cả nửa ngày trời rồi, mà sao tôi thấy Giang tổng có phản ứng gì đâu.
Dương Thụ An chép chép miệng:
- Triệu ca, thật ra vấn đề không nằm ở anh, em cảm thấy hoạt động hôm nay anh sắp xếp vô cùng tốt, nhưng mà…
Mắt Triệu Tổ Xương sáng rỡ:
- Nhưng mà?
- Nhưng mà thím của em thật sự quá đẹp, đẹp như tiên giáng trần ấy, có thể là mấy cô gái ở đây không lọt nổi mắt xanh của chú ấy chứ,
- À à.
Triệu Tổ Xương chưa gặp Phùng Nam Thư bao giờ nên cũng không quá tin vào cách nói này, làm gì có cô gái nào đẹp tới mức đó chứ, y vẫn tin giả thiết Giang tổng thánh khiết cao nhã hơn.
Nhìn thấy bộ dạng kính nể của Triệu Tổ Xương, Giang Cần không hiểu ra làm sao, nhưng mà ngón tay trả lời tin nhắn của hắn thì chưa từng dừng lại.
Từ khi về quê, ngày nào tiểu phú bà cũng hội báo hôm nay bản thân đã làm gì, ngoài ra còn rất thích hỏi Giang Cần đang làm gì đó.
Không nói? Vậy thì cứ anh ơi anh à anh ới mãi thôi.
Nói chung là chiêu của Đinh Tuyết có thể giúp cô thắng mọi trận chiến với hắn.
Nhưng may mà cho tới giờ Phùng Nam Thư mới học được chiêu đó thôi, mấy thứ khác vẫn ngây thơ mờ mịt không biết gì, Giang Cần cảm thấy bản thân vẫn còn trụ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận