Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 484: Vắt sữa hai lần (2)

Nam thần hắn thật sự không chỉ tinh tế tỉ mỉ, mà còn có nội tâm thanh lịch và mạnh mẽ.
Ba người liếc nhau, điên cuồng động tâm, ngay cả gò má cũng không nhịn được mà bắt đầu ửng hồng.
Đương nhiên, Giang Cần không nói cho các cô biết là, hiện tại hắn cũng là người sợ nổi danh heo sợ mập, có thể ít ra mặt thì ít ra mặt. Dẫn theo bạn học nằm ngửa kiếm tiền, quá kiêu ngạo, dễ bị chú ý, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt.
- Nam thần, tôi ký xong rồi, sau này tôi sẽ không nói cho ai biết.
- Ừ, lù khù vác lu mà chạy mới tốt.
Giang Cần cất hợp đồng, quay đầu trở về phòng học, định trở về tiếp tục trừng phạt Phùng Nam Thư, dùng hạt dẻ đút cho cô khóc.
Cùng lúc đó, Trang Thần tựa vào tường trầm mặc không nói lời nào, cảm giác giống như mình vừa bị tát một cái, cả người núp ở trong góc, trong nội tâm chua xót không chịu được.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hắn chỉ dùng một chuyện mà lại đạt được hai lần sùng bái?
Rõ ràng là bỗng nhiên đổi ý, đã rời đi như một thằng hề, hơn nữa chính mình cũng đã ngồi châm chọc, nhưng hắn lại còn có thể đảo ngược tình thế? Từ một người nói chuyện không giữ lời, một lần nữa biến thành nam thần hoàn hảo?
Trang Thần điên cuồng ghen tị, rồi lại nhịn không được thay bản thân vào Giang Cần, tưởng tượng học theo giọng điệu của hắn, não bổ biểu tình của Giản Thuần.
Mẹ nó, thật sự sảng khoái…
Sau khi quay trở lại lớp học từ lối thoát hiểm, Trang Thần lập tức im lìm như một bức tượng, giống như một cô bé vừa bị đánh đập dã man, trong lòng uất ức muốn chết, đồng thời lại tối tăm vô cùng.
Dưới tình huống này, y hy vọng không ai quan tâm đến mình, coi y như không tồn tại càng tốt.
Đặc biệt là đừng nhắc đến Giang Cần, cứ giả vờ như không biết gì.
Nhưng thật không may, bạn cùng phòng của y là Trương Quảng Húc lại sung mãn phi thường, vẫn tiếp tục bàn luận về chủ đề cũ đã bị gián đoạn bởi vì vào giờ học, có thể nói là y luôn miệng ba hoa khoác lác.
- Các cậu xem, Giang Cần đang tỏ ra thật phong khinh vân đạm kìa, còn ăn hạt dẻ nữa, ta phi!
- Mẹ nó tôi coi thường nhất là loại người như vậy, không có bản lĩnh thì đừng nói ra, nói không giữ lời!
- Theo tôi, con gái các cậu muốn kết bạn thì vẫn nên tìm những người đáng tin cậy như tôi và lão Trang này, Giang Cần căn bản không đáng tin cậy.
- Hả? Sao cậu ta còn dám quay sang đây mỉm cười vậy?
- Đậu má, thật kiêu ngạo. Cậu ta thật sự không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?
Trương Quảng Húc tức giận đập bàn, một mặt là mượn chuyện này để kéo gần mối quan hệ với Tống Tình Tình, một mặt là thật sự bị nụ cười ngoái đầu của Giang Cần làm cho kiêu ngạo.
Sao lại có loại người này nhỉ?
Chơi người khác một vố như vậy, lại còn dám mỉm cười thiện ý?
Nhưng rất nhanh, Trương Quảng Húc nhận ra có gì đó không ổn, bởi vì Trang Thần ngồi phía sau luôn giữ im lặng.
Theo lẽ thường, lão Trang nên cùng mình đổ thêm dầu vào lửa chứ, một xướng một họa như vậy mới có hiệu quả hơn.
Trương Quảng Húc nhịn không được quay đầu nhìn lại, phát hiện ba cô gái phía sau không ai quan tâm đến mình, đều đang làm việc của bản thân, giống như bị covid đánh mất thính giác.
Y buồn bực nhìn về phía Trang Thần, ánh mắt hơi sững sờ:
- Sao Giang Cần không đỏ mặt mà mặt cậu lại đỏ như vậy?
- Đừng nói nữa lão Trương, im lặng một lát đi, không ai muốn nghe cậu nói chuyện đâu.
Trang Thần đau thắt ngực dữ dội, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể khuyên Trương Quảng Húc câm miệng.
Hiện tại y rất muốn khởi nghiệp, suy nghĩ này chưa bao giờ điên cuồng như vậy.
Nhưng khởi nghiệp nào có dễ dàng?
Từ lần trước gặp Giang Cần ở căng tin và bị nhục nhã trước mặt mọi người, y đã nghỉ việc làm thêm trong lớp ôn thi đại học cấp tốc, cả ngày suy nghĩ xem nên làm gì.
Y cảm thấy Giang Cần làm được, mình nhất định cũng được.
Nhưng sau nhiều lần điều tra, y phát hiện ra, những chuyện Giang Cần có thể làm, y đều không thể làm, thậm chí y còn không biết bắt đầu từ đâu.
Dự án cần chi phí, chỉ cần vốn khởi động đã đủ đáng sợ rồi. Còn về dự án không cần chi phí, hoặc là lao động khổ sai, hoặc là căn bản không tới lượt y.
Khởi nghiệp?
Quả thực còn khó hơn cả việc giành học bổng.
Vốn là y đã định bỏ cuộc, nghĩ rằng sự bốc đồng trong lúc tức giận cũng có thể hối hận, cho dù nói được không làm được cũng không mất mặt. Hơn nữa, y cũng định tiếp tục đi làm gia sư tại lớp ôn thi đại học cấp tốc, nhưng không ngờ hôm nay lại bị kích thích một lần nữa.
Y không muốn sống mãi trong cái bóng của Giang Cần, cho nên y nhất định phải khởi cái nghiệp này.
Nếu không, ở trước mặt Giang Cần, y căn bản không có dũng khí ngẩng đầu, và sẽ chỉ khiến Giản Thuần cảm thấy y là kẻ yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận