Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 643: Thật đáng sợ

Giang Cần cười ha hả:
- Tôi nghiên cứu thị trường nửa tháng, sau đó chạy về Lâm Xuyên tham dự hội nghị ba ngày, vừa định về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt thì nhìn thấy điều bất ngờ mà cô chuẩn bị cho tôi đấy!
- Đang nghỉ ngơi thì cậu ngủ nhiều hơn đi, tự dưng nhìn máy tính làm gì chứ hả? Mắt cậu cũng cần nghỉ ngơi nữa đấy cái đồ tư bản tàn ác.
- Đừng có đổi chủ đề, mau đổi tính từ miêu tả lại cho tôi. Nếu không đổi là tôi xóa bài và cấm tài khoản của cô đấy.
- Đổi lại? Đổi cái gì cơ?
Cao Văn Tuệ luôn cảm thấy Giang Cần muốn xóa bài đăng của mình nên khi nghe được từ “đổi” cô có hơi bối rối.
- Cô đã viết câu "Nhân vật nam chính có dáng vẻ khá tầm thường” phải không? Cô có tôn trọng sự thật khách quan không? Có tôn trọng quy luật khoa học không? Thị lực của cô mấy đi ốp vậy hả?
Cao Văn Tuệ có hơi sửng sốt:
- Cậu tức giận vì chuyện này hả?
- Không thì sao? Tôi là Ngô Ngạn Tổ Tế Châu đó, cô không cảm thấy tội lỗi khi tôi bị cô gọi là tầm thường à? - Giọng của Giang Cần cực kỳ hung dữ.
- Vậy nếu tôi thay đổi, cậu có xóa bài viết của tôi nữa không?
- Nếu thay đổi rồi thì không xóa. Bây giờ Zhihu sắp bước vào giai đoạn quảng bá nên cần có những nội dung hay để thu hút người dùng. Hiện tại hiệu ứng bộ truyện của cô cũng khá tốt.
Cao Văn Tuệ vô cùng kinh ngạc, bởi vì từ trước đến nay Giang Cần luôn luôn tránh né tình yêu, không cho phép bất cứ ai nhắc đến, nhưng lần này tại sao hắn lại đồng ý?
Thực sự là vì câu chuyện đủ hay để thu hút người khác nên hắn mới rộng lượng bỏ qua ư? Hay là hắn không sợ người khác biết hắn thích Phùng Nam Thư đến nhường nào?
Lúc này đột nhiên cửa phòng Giang Cần bị đẩy ra, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng nghiêm nghị lộ ra ở cửa.
- Giang Cần, hình như mình nghe thấy tiếng một cô gái khác đang nói chuyện.
- Là Cao Văn Tuệ đó.
- Ồ.
Phùng Nam Thư tỏ ra yên lòng, cô trở lại phòng khách tiếp tục xem chương trình ti vi của mình.
- Cậu không ở nhà nghỉ ngơi à? Tại sao tôi lại nghe thấy giọng nói của Phùng Nam Thư thế? Hai người sống chung rồi à? - Cao Văn Tuệ ở đầu dây bên kia chợt kêu lên.
- Cô đang ba xàm ba láp gì đấy? Cô ấy đến nhà tôi chơi thôi.
- Chơi cái gì? Ồ tôi hiểu rồi, thế tạm không làm phiền cậu nữa. Tôi chưa có bạn trai nên không thể nghe loại âm thanh đó được!
Sau khi cúp điện thoại, Giang Cần lập tức lầm bầm chửi rủa, thầm nghĩ chuyên gia hít đường càng ngày càng đáng sợ vờ lờ, chỉ nghe có chọn lọc những thứ muốn nghe thôi hả?
Nhưng mà...
Giang Cần thực sự không ngờ rằng trong lòng Phùng Nam Thư vẫn còn chứa một yêu quái drama hoạt động năng suất như vậy. Được nhìn câu chuyện khi ấy từ góc độ của tiểu phú bà thực ra cũng khá thú vị đó chứ.
Hắn tiện tay cầm chuột tải lại trang web hai lần như một thói quen, rồi nhận thấy số lượng bình luận trong bài vẫn đang không ngừng tăng lên.
"Thật sự được chuyển thể từ một câu chuyện có thật sao? Bây giờ hai nhân vật chính thế nào rồi? Một người là thiên kim tiểu thư, một người là nam sinh tầm thường, sự kết hợp như vậy thường sẽ dễ BE lắm. Nếu BE thật thì tôi không xem nữa. Tôi yếu tim lắm không thể đọc được mấy truyện kiểu này đâu.”
Tác giả trả lời: “Đừng lo lắng nha, hiện tại bọn họ đã sống cùng nhau và mối quan hệ của họ cũng rất ổn định”.
Khi những áng mây hồng buổi hoàng hôn thiêu rụi bầu trời, Giang Cần dán mắt nhìn Cao Văn Tuệ đổi chữ "Tầm thường" thành "Đẹp tựa Phan An", sau đó mới tắt máy tính và xem giờ.
Đã 6 giờ 10 phút tối, chắc khoảng hai phút nữa mẹ hắn sẽ về nhà.
Giang Cần nhanh chóng bước ra khỏi phòng, lấy giày trong tủ giày ra đặt ở cửa rồi bảo Phùng Nam Thư ngoan ngoãn ngồi xuống, dặn cô đợi tý nữa cửa mở ra thì phải gào lên kêu đói.
Ba phút sau, Viên Hữu Cầm tan làm về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy đôi giày của đứa con thối tha đặt trên tấm thảm chùi chân ở huyền quan, bà đột nhiên cảm thấy lửa giận phừng phừng.
Đã bảo chỉ đi chơi có một tuần rồi về nhưng cuối cùng nửa tháng mới vác xác trở về. Sắp khai giảng tới mông rồi, ở lại mấy hôm xong kiểu gì cũng phải đi. Cái thằng trời đánh này coi nhà ở như nhà trọ đấy à mà muốn đến là đến, muốn đi là đi như vậy?
Viên Hữu Cầm xắn sẵn tay áo lên, vậy mà vừa vào phòng khách liền nhìn thấy Phùng Nam Thư cùng con trai mình ngoan ngoãn ngồi trên sofa nhìn bà với vẻ mặt khao khát.
- Mẹ ơi đói.
- Dì ơi, cháu cũng đói quá.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của Phùng Nam Thư, Viên Hữu Cầm hít sâu một hơi, trong lòng cũng tan chảy luôn cả rồi, thầm nghĩ như thế này thì còn tức giận sao được nữa? Thằng con trời đánh cũng giỏi ra phết, do vậy bà không chửi nữa mà vào bếp nấu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận